Người giúp việc thấy thiếu gia nhà mình hầm hầm sát khí thì sợ hãi gật gật đầu rồi lui ra ngoài, cô ta đi mang bánh vào phòng của Diệp Liên rồi tự trấn an bản thân:
“Không sao, chỉ là hỏi một chút thôi, Liên Liên ngốc như vậy chắc chắn sẽ khó giấu được.”
Nhiệm vụ mà thiếu gia giao cho cô ta hơi nặng nề, sai một chút là xong đời ngay. Cô ta hồi hộp gần chết, sau khi gõ cửa vào thì thấy Diệp Liên đang ngồi bên bàn đan cái gì đó.
“Liên Liên đang làm gì vậy?”
“À? Làm quà giáng sinh cho mọi người.”
“Có muốn ăn bánh không?”
Người giúp việc đặt bánh lên bàn rồi giả vờ hỏi:
“Có làm quà giáng sinh cho bạn trai không?”
Câu hỏi của cô ta làm Diệp Liên cứng đờ người, suýt thì làm hỏng cả chỗ nối:
“B-Bạn trai gì chứ…”
Khuôn mặt của Diệp Liên như muốn nói “làm sao lại bị phát hiện rồi?” khiến người giúp việc thấy da đầu hơi tê. Không xong, Liên Liên thật sự có bạn trai rồi?
“Trông là biết có bạn trai rồi mà.”
“Không phải đâu.” Diệp Liên vội vàng chối. “Không có bạn trai!”
Càng khẳng định thì giọng cô càng run, giấu trước lời sau, ai nhìn thấy cũng biết là đang ngượng nên mới giả vờ nói vậy. Người giúp việc khẽ nhíu mày, cảm giác lần này chắc thiếu gia nhà mình sẽ phát điên thật sự. Không hiểu nổi, cả Hoắc gia ai mà không biết tình cảm của thiếu gia dành cho Liên Liên, cô lại đi thích một người vừa quen biết chưa lâu!
“Ha ha, cứ đan tiếp đi nhé.”
Người giúp việc đặt bánh lên bàn cho cô rồi đi ra ngoài, trở lại chỗ Duẫn Hạo để báo cáo. Chỉ là khi đối mặt với sự im lặng đến đáng sợ trong căn phòng của thiếu gia, cô ta cứng cả miệng.
Trước bàn làm việc để đầy các loại giấy tờ, Duẫn Hạo vừa lật xem vừa chờ báo cáo của đối phương. Anh không vội hối thúc mà cứ lẳng lặng ngồi như vậy. Thanh âm loạt soạt vang lên bên tai người giúp việc, cô ta nhắm mắt nói cho xong:
“Thưa thiếu gia, Liên Liên có vẻ như đã thật sự có bạn trai.”
Rắc.
Cây bút trên tay Duẫn Hạo bị anh bẻ làm đôi, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên vì anh gồng quá mạnh. Anh bình tĩnh thu dọn cây bút đã gãy ném vào sọt rác, sau đó nói:
“Cảm ơn, cô ra ngoài đi.”
Người giúp việc cúi đầu chào rồi chạy đi ngay như thể đứng đó thêm một giây nữa thôi là cô sẽ bị ánh mắt của thiếu gia nhà mình bắn thủng.
Duẫn Hạo đã nói rõ với Diệp Liên bọn họ không có mối quan hệ kia, nhưng có nói thì cũng vậy, trước sau cô đều đối xử với anh như một người anh trai tốt. Hẹn hò với Lập Trì rồi? Vậy thì thật xin lỗi Lập Trì.
Con người anh đã thích thứ gì thì phải chiếm cho bằng được, trước kia anh vẫn còn để ý đến cảm xúc của Diệp Liên vì anh cho rằng thời gian qua đi có thể khiến cô suy nghĩ lại. Nhưng, anh lầm rồi.
Anh gọi điện thoại cho Nhị Bình, bên kia vừa bắt máy anh đã nói:
“Chú đưa tài liệu về tên Lập Trì kia cho cháu, kể cả công ty gia đình cậu ta nữa.”
“Thiếu gia, cậu định làm gì vậy?”
Nhị Bình rất sợ cậu chủ nhỏ nhà mình vướng vào sai lầm, trước kia ông từng chứng kiến cảnh Hoắc chủ tịch điên cuồng vì vợ, giờ ông không muốn thấy cậu chủ đi theo vết xe đổ của chủ tịch nữa.
Trả lời ông là một câu nói mang theo ý cười giễu cợt:
“Tôi làm gì cần chú quản hay sao?”
“Tôi chỉ muốn cậu biết là không nên để Diệp Liên ghét cậu.” Nhị Bình chân thành khuyên một câu.
“...”
Duẫn Hạo không tiếp tục nói mà ngắt máy, anh đâu cần người ngoài chỉ bảo anh phải làm gì. Trong lòng anh tự biết rõ nếu để Diệp Liên biết anh gây khó dễ cho tên kia thì cô sẽ giận anh, thậm chí là hận anh, nhưng anh ghét khi thứ vốn thuộc về mình bị cướp mất.
Khuyên nhủ không được, Nhị Bình chỉ có thể thở dài một hơi rồi dặn người đi tìm hiểu thêm về Lập Trì. Kết quả chỉ trong một ngày, họ đã tra được gần hết thông tin của cậu ta.
Lập Trì, con trai duy nhất của Lập gia, nhà có một công ty thực phẩm khô nhỏ đang bên bờ vực phá sản. Tính cách của hắn….
“Hướng nội, khó gần và ít nói?”
Duẫn Hạo đọc hồ sơ mà cáu đến nỗi bóp nát tờ giấy giới thiệu đầu tiên có chứa ảnh của Lập Trì rồi ném vào sọt rác.
Buổi sáng hai tuần trước, Diệp Liên đã đi cùng Lập Trì về nhà hắn ta để chơi, cái này chẳng khác nào ra mắt gia đình?
Sự đố kỵ sẽ khiến cho bất kỳ kẻ nào dần trở nên biến chất, ham muốn chiếm hữu trong lòng Duẫn Hạo tăng lên theo thời gian. Anh không thể trơ mắt nhìn Diệp Liên của anh rơi vào tay của kẻ khác, đó là một sự sỉ nhục đối với anh.
Lúc này, Diệp Liên ở trong phòng đang chăm chỉ đan len, thời gian dài tập trung làm cô hơi mỏi mắt, đành cất gọn những thứ đang làm vào một góc. Cô định đan bao tay cho Lập Trì để làm quà giáng sinh. Dù gì bây giờ hai người họ cũng được tính là một đôi, diễn thì diễn cho trót. Ngày đó ghé qua nhà hắn chơi, bà nội của hắn có hỏi cô rằng:
“Cháu là bạn gái của Lập Trì nhà bà đúng không?”
Khi đó cô còn chưa lên tiếng, Lập Trì đã gật đầu nói:
“Đúng vậy ạ, bà có muốn cô ấy thường xuyên ghé qua nhà mình chơi không?”
“Có chứ, cháu cứ dẫn con bé qua chơi nếu có thời gian.”
Hóa ra bà ấy bị bệnh nan y, bác sĩ nói chỉ còn sống được chừng mấy tháng nữa. Sức khỏe ngày càng kém, trước khi qua đời bà muốn nhìn thấy Lập Trì hạnh phúc và có bạn, đặc biệt là bạn gái. Bà cũng nói với Diệp Liên đây là nguyện vọng duy nhất khi sinh thời, cho nên cô không thể làm gì hơn là im lặng thừa nhận.
Ra khỏi nhà, Lập Trì cũng rất khó xử nói:
“Xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện này.”
“Không sao, thấy bà của cậu vui thì tôi cũng vui theo.”
Diệp Liên đã nói vậy đó, và rồi bọn họ trở thành một đôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT