Trước mắt Hoắc Duẫn Hạo là cảnh tượng không mấy đẹp đẽ, Lập Trì và Diệp Liên đứng cạnh nhau, nói cười vui vẻ như thể quen biết từ lâu. Anh đang định đến chỗ họ nhập hội thì bên tay cảm thấy nằng nặng, không biết từ lúc nào mà Phương Ngọc đã chạy đến ôm chầm lấy tay anh.
“Hội trưởng, chờ tôi với.” Phương Ngọc bám lấy cánh tay của Hoắc Duẫn Hạo rồi nói. “Tôi thấy bên nhóm này chỉ có ba người nên cũng muốn tham gia cùng, dù sao bên kia cũng còn bốn người.”
Đây hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, Hoắc Duẫn Hạo muốn đẩy Phương Ngọc ra nhưng đúng lúc đó Diệp Liên lại quay sang nhìn họ.
Phương Ngọc giành trước mà nói: “Hai bọn mình cũng không có nhóm, tham gia cùng hai cậu có sao không?”
Trên mặt Hoắc Duẫn Hạo không được tự nhiên, anh giật tay về rồi lẳng lặng bước sang bên cạnh một bước, kéo giãn khoảng cách với Phương Ngọc.
Bốn người tụ lại đứng cùng nhau, Lập Trì và Diệp Liên một bên, Hoắc Duẫn Hạo và Phương Ngọc một bên. Không khí giữa họ lập tức trở nên kỳ cục vô cùng, Diệp Liên không phản đối mà còn nhiệt tình chào hỏi. Sơ lược giới thiệu với nhau xong, Hoắc Duẫn Hạo miễn cưỡng nộp danh sách thành viên của nhóm mình lên. Anh không tính tới chuyện bên này thiếu người, cũng không ngờ được Phương Ngọc cứ bám dính lấy anh, có cơ hội, anh nhất định phải vạch rõ quan hệ với cô ta.
Hoắc Duẫn Hạo yêu ghét rõ ràng, từ chối Phương Ngọc không ít lần nhưng cô ta nói muốn thử cố gắng, mỗi lần như vậy đều khiến anh áy náy.
Kế tiếp, bốn người đi gặp giáo viên hướng dẫn và chuẩn bị lên máy bay. Check in bên ngoài xong lại vào bên trong tụ họp rồi chia chỗ ngồi. Hoắc Duẫn Hạo vừa lên máy bay lập tức nhỏ giọng nói với Diệp Liên:
“Em ngồi cạnh cửa sổ đi. Anh ngồi cùng em.”
Diệp Liên chỉ chỉ tay về phía sau lưng anh, nói:
“Nhưng mà em đã hứa với Lập Trì sẽ ngồi với cậu ấy rồi, xin lỗi anh nha, trở về em sẽ ngồi cùng anh.”
Nói xong ngồi xuống, Lập Trì ở đằng sau cũng đúng lúc tiến lên đẩy Hoắc Duẫn Hạo sang một bên. Hắn ta cao gần bằng Hoắc Duẫn Hạo, hai tên này đứng cùng một chỗ chiếm không ít sự chú ý. Bình thường Hoắc Duẫn Hạo ra nước ngoài sẽ đi hạng thương gia, đâu có chen chúc cùng mấy học sinh khác thế này bao giờ. Anh thấy hơi ngột ngạt, nhưng vì Diệp Liên anh vẫn cố nhịn xuống.
Tìm về vị trí của mình, Hoắc Duẫn Hạo lạnh lùng liếc nhìn Phương Ngọc, thấy cô ta ngồi xuống cạnh anh thì thở dài rất khẽ. Thôi vậy, anh không thể giận cá chém thớt.
Bọn họ bốn người ngồi thành một dãy, Lập Trì ở bên kia nhỏ giọng nói với Diệp Liên:
“Cậu biết mối quan hệ của hai người kia là gì không?”
“Không phải là bạn bình thường thôi à?” Diệp Liên gãi gãi gò má.
Lập Trì chậm rãi nói cho cô biết:
“Có tin đồn họ từng quen nhau rồi chia tay, cũng có người nói họ đang qua lại.”
“Vậy thì sao?”
Diệp Liên thấy chẳng sao cả, anh trai cô đã từng này tuổi rồi thì có bạn gái là rất bình thường mà, cho dù có chia tay bạn gái cũng vậy. Ai mà không trải qua vài mối tình trước khi tìm được bến đỗ của mình chứ? Chú Nhị Bình từng nói như vậy với cô, cô thấy vô cùng có lý.
Không nghĩ tới cô lại thờ ơ như thế, Lập Trì đành nuốt cái sự nhiều chuyện của mình vào lòng:
“Thôi vậy, kể cho cậu nghe chẳng thú vị gì cả.”
Hắn ngồi ngay ngắn lại, Diệp Liên cũng đã tìm được vị trí thoải mái gần cửa sổ và tựa đầu sang một bên chuẩn bị ngủ bù. Có sức mới đi chơi được chứ! Cô vốn ngủ nghiêng vào thành máy bay, nhưng nằm một lát thì bị đau và tỉnh dậy.
Lập Trì vỗ vỗ lên vai mình, nói:
“Cho mượn vai này.”
“Không cần đâu, cậu cao quá, tôi tựa vào sẽ mỏi cổ.”
Quả thật là vậy, nhìn lại dáng ngồi của Lập Trì và cô, nếu cô dựa vai hắn cũng đồng nghĩa với việc căng cổ ra. Chẳng thà tựa vào vách bên cạnh còn hơn!
Lập Trì nhúc nhích thân hình, đột nhiên trượt xuống một chút, thấy vừa tầm rồi thì một lần nữa vỗ vai và nói:
“Giờ được chưa?”
“Được rồi.” Diệp Liên cười với hắn. “Hôm nay không thấy cậu bắt bẻ tôi nhỉ? Cám ơn.”
Cô nghiêng đầu tựa lên vai Lập Trì, những sợi tóc dài mượt trượt lên trước ngực hắn. Vừa nhắm mắt lại, cô vừa nói:
“Sắp đến nơi thì gọi tôi.”
“Ừ, ngủ đi.” Giọng của Lập Trì khẽ khàng vang lên bên tai Diệp Liên.
Hành động của hai người lọt vào tầm mắt của Hoắc Duẫn Hạo, không sót một chi tiết nhỏ nào. Anh đã liên tục quan sát Diệp Liên từ lúc bị tách chỗ ngồi đến tận lúc này, ánh mắt ngày càng u ám. Cảm giác trong lòng như có thứ gì sắp chuẩn bị nhảy bổ ra làm thịt Lập Trì, sự ghen tỵ đã trở thành một con quái vật gặm nhấm tinh thần anh.
Phương Ngọc cũng học theo bên kia, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của Hoắc Duẫn Hạo. Theo lẽ thường, cô sễ bị đẩy ra, hoặc là anh sẽ tránh đi không để cô chạm vào. Nhưng khoảnh khắc cô chạm vào người anh, anh thậm chí không hề nhúc nhích, không có phản ứng gì cả.
Muốn tựa thì tựa, dù sao cũng chỉ là cho mượn vai, Liên Liên thân thiết với người khác giới được thì tại sao anh lại không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT