Buổi tối về đến nhà, Hoắc Duẫn Hạo sang em Diệp Liên học hành thế nào rồi. Con bé rất chăm chỉ, mặc dù tiếp thu hơi chậm nhưng bù lại được cái tính kiên nhẫn chịu khó.
Diệp Liên thấy anh trai cứ đứng phía sau nhìn mình làm bài tập thì không được tự nhiên liếc mắt nhìn anh:
“Anh có chuyện gì muốn nói với em hả?”
“À? Không có.” Không phải em mới là người có chuyện muốn nói với anh à? Hoắc Duẫn Hạo rất muốn hỏi con bé một câu như thế, nhưng anh sợ để thân phận gián điệp của chú Nhị Bình bị phát hiện, đành nhẫn nhịn.
Thấy anh im lặng, Diệp Liên cũng không nói gì, cứ cặm cụi bấm máy tính rồi ghi ghi chép chép. Lát sau, Hoắc Duẫn Hạo là người đầu tiên không chịu được cái cảm giác khó chịu trong lòng. Anh nghĩ có chuyện gì vẫn nên nói thẳng với cô ngốc này thì hơn:
“Em thích Bali không?”
“Có chứ, sao vậy? Anh định đi Bali chơi à?”
“Ừm, em đi không?”
Diệp Liên dừng việc làm bài tập lại, duỗi duỗi người rồi nói:
“Chắc là thôi.”
“Sao lại không đi?” Người nào đó rất ngạc nhiên, thông tin bị sai rồi à?
“Thì là không muốn đi…”
Diệp Liên đáp rồi cúi đầu nhìn đi chỗ khác, động tác rất nhỏ ấy làm Hoắc Duẫn Hạo chú ý, anh nói:
“Đi đi, anh nghe nói là có nhà tài trợ, không tốn nhiều tiền đâu.”
Đúng như anh nghĩ, em ấy rất muốn đi nhưng ngại vì chi phí đắt nên mới đắn đo, vừa nghe có tài trợ thì mắt sáng rực cả lên, ngửa đầu nhìn anh rồi hỏi:
“Thật ạ?”
Hoắc Duẫn Hạo cười nói:
“Tài trợ 90% đó, anh nghĩ anh có thể xin cho em một phần.”
“Thật ạ? Không ngờ trường anh còn có hoạt động này! Vậy thì em đi! Em phải thi cho tốt, sau đó đi Bali chơi!” Diệp Liên vui vẻ giơ nắm tay lên trời.
Hoắc Duẫn Hạo thấy vậy cười cô, đưa tay thu bút và máy tính của cô đặt sang một bên rồi nói:
“Trước đó phải đi ngủ sớm để có sức ôn thi, nhanh lên.”
“Được rồi, anh ngủ ngon.”
Diệp Liên lúc nào cũng nghe lời anh, lập tức chạy về phía giường, lúc nằm xuống còn đưa tay định lấy điện thoại để bấm một chút, nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Duẫn Hạo thì cười hề hề rụt tay về. Lần này cô thành thật đi ngủ, nhắm mắt lại, đã có người giúp cô tắt đèn. Ngày mai cô dậy nhắn tin cho Lập Trì cũng được, hắn ta bảo nếu cô đi Bali thì hắn sẽ thương tình mà đi cùng cô.
Lúc này, Hoắc Duẫn Hạo ra ngoài gọi điện thoại cho người sắp xếp về vụ tài trợ. Vì để Diệp Liên không nghi ngờ, anh thật sự bỏ tiền ra nộp cho hơn hai mươi trên tổng số một trăm người đăng ký tham gia chuyến đi. Với số lượng học sinh đông đảo như vậy, mỗi giáo viên trong trường gần như đều tham gia, họ là được miễn phí, không đi thì tiếc quá.
Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng đến gần, Diệp Liên mấy hôm liên tục ở trên lớp bị Lập Trì gõ đầu, tối về lại được anh trai xoa đầu, cuối cùng đã thông minh ra một chút, may mắn qua môn, mặc dù điểm rất thấp.
Thi xong cũng đồng nghĩa với việc nghỉ hè.
Thấy cô cứ hát líu lo cả ngày vì sắp được đi chơi, Hoắc Duẫn Hạo kéo tay cô, nói:
“Đi, anh đưa em ra ngoài mua quần áo.”
“Nhưng mẹ Tiêu đã mua cho em rất nhiều quần áo mới nhân ngày sinh nhật rồi mà.” Diệp Liên đuổi theo bước chân của anh.
Hoắc Duẫn Hạo nói:
“Chủ yếu muốn đưa em đi dạo phố.”
Nghe vậy, Diệp Liên không phản đối mà còn rất hào hứng. Hiếm khi anh trai có thời gian đưa cô ra ngoài, cơ hội tốt thì phải biết nắm bắt. Hai người vừa lên xe đã thấy chú Nhị Bình ngồi ở ghế lái, ông chú này gần đây không phải làm việc gì nặng nhọc ngoài theo chân Diệp Liên, an nhàn kinh khủng.
“Đi đâu trước nào?”
Diệp Liên ngồi ở phía sau cùng anh trai chồm người lên bám lấy ghế trước, nói ở bên tai Nhị Bình:
“Cơm chiều chúng cháu đã ăn rồi, trước tiên đến trung tâm mua sắm ở trung khu đi chú.”
“Chờ chút, chú mở nhạc cho cháu nghe.”
Nhị Bình bật một bài nhạc latinh, lấy kính râm ở trong túi ra đeo lên rồi lắc người và hỏi Diệp Liên:
“Có ngầu không?”
“Đương nhiên là ngầu rồi ạ! Hì hì!”
Hai người vô tư nói cười mà quên mất trong xe còn có một người thích an tĩnh là Hoắc Duẫn Hạo, tuy rằng có hơi ồn, nhưng anh không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Diệp Liên mang theo ý cười. Qua kính chiếu hậu, Nhị Bình thấy rõ mồn một. Thiếu gia nhà ông thật sự giống cha của cậu ấy quá.
Trong tiếng nhạc latin xập xình, Nhị Bình gật gù lái xe đưa hai đứa trẻ đến trung tâm thành phố chơi. Các loại nhà cao ốc đan xen lẫn nhau chiếm hết cả nửa bầu trời, Diệp Liên bước xuống xe mà bị choáng ngợp bởi độ hiện đại của thành phố này. Ở đây siêu xe chạy quanh quanh như là người qua đường, không ai lấy làm lạ bởi chúng nó, riêng cô thì có.
Cô che miệng cảm thán, đi đến đâu lại cảm thán trong lòng đến đó. Hoắc Duẫn Hạo mặc quần jean và áo thun trắng, bên ngoài mang jacket màu đen, trông không giống bộ dạng nghiêm túc thường ngày chút nào.
Diệp Liên khen anh:
“Thế này mới giống học sinh chứ.”
“Bình thường anh không giống học sinh à?” Anh cười hỏi.
“Không, lúc trên trường trông anh giống chú Tư Thần ấy, mặt cứ lạnh lùng, em không thích đâu.” Diệp Liên phủi phủi vai áo của anh. “Như thế này đẹp trai.”
Hoắc Duẫn Hạo buồn cười gõ nhẹ lên trán cô:
“Giờ em mới biết anh của em có sức hút à?”
Hai người ở cạnh nhau trông giống như một cặp đôi trẻ hơn là anh em, Nhị Bình hạ kính xe xuống rồi nói:
“Thiếu gia, tôi đi đỗ xe rồi quay lại.”
Hoắc Duẫn Hạo không nói gì, nhưng khi anh cùng Diệp Liên đi vào trung tâm mua sắm lớn nhất nơi này thì lẳng lặng nhắn tin cho ông:
“Chú đi lâu một chút, tốt nhất cháu chưa gọi thì đừng quay lại.”
Nhị Bình cầm chìa khóa xe hỗn độn trong gió, ngậm ngùi đáp:
“Chúc thiếu gia hẹn hò vui vẻ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT