Lâm Văn đã quen với việc hoài nghi, nhưng mà trừ bỏ việc gửi đến một đống ảnh chụp thì hắn không có một chút động tĩnh nào nữa.

Cuộc sống của Lâm Văn trãi qua giống như cũng chẳng khác gì trước đây.

Nửa tháng sau, Lâm Văn chú ý tới cảnh sát đã xuất hiện ở tiểu khu của mình, tinh thần của y trở nên căng thẳng, bước vào tiểu khu cùng bảo thăm dò tình hình, nghe nói là một nữ sinh trẻ tuổi đã chết ở một tầng lầu nào đó, là bị sát hại, đã chết hơn một tháng mới bị người phát hiện thi thể.

Lâm Văn cảm thấy kỳ lạ không nói nên lời.

Lâm Văn bắt đầu đề phòng xung quanh.

Uống Minh lại một lần như có như không dán vào y, thử thăm dò Lâm Văn, hắn nói hắn muốn đến nhà của y.

Lâm Văn vốn dĩ vẫn luôn từ chối, nhưng sau đó không biết y nghĩ tới cái gì, thế nhưng đồng ý.

Uông Minh rất vui mừng, hai cái má lúm đồng tiền trên mặt lập tức nở rộ.

Lâm Văn đưa Uông Mình về nhà, cả hai cùng trao nhau một nụ hôn, trừ bỏ tiến vào bên trong, còn lại những việc nên làm đều đã làm.

Uông Minh muốn tiến thêm một bước nhưng bị Lâm Văn đá xuống giường, cho nên cũng không có làm gì.

Uông Mình cùng Lâm Văn nằm ở trên giường, thử thăm dò hỏi: “Anh, anh không có kinh nghiệm về chuyện này hả? Cho nên mới không muốn làm?”

Lâm Văn “Ừ” một tiếng

Uông Minh có chút hiểu được mà nói: “Vậy không làm, chờ anh khi nào có thể, lại… Xem xem.

Lâm Văn thất thần mà nghĩ, không phải cậu ta.

Không phải Uông Minh, vậy có thể là ai?

Cơ bản là không biết mục đích của đối phương là gì, làm y cảm thấy rất bực bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play