Không biết vì sao, rõ ràng anh không làm sai gì nhưng lúc cô gái nhỏ hỏi Bạch Cẩn, trong lòng anh đột nhiên chột dạ và bất an.
Tay Kiều Nguyệt dùng sức, mềm mại nói: "Cô ta là ai? Quan hệ anh và cô ta tốt lắm sao?"
Người phụ nữ này quả nhiên biết Thương Yến, không biết quan hệ hai người như thế nào.
Thương Yến rũ mắt, ngữ khí bình tĩnh, "Cô ta là nhân viên công ty anh."
"Nhân viên?" Kiều Nguyệt sửng sốt.
Vừa rồi những người đó kêu cô ta là "Giám đốc Bạch", chứng minh chức vị cô ta không thấp. Nếu chức vị không thấp thì chắc chắn trên mặt công việc sẽ có nhiều tiếp xúc với Thương Yến, quan hệ hai người chắc chắn không tệ.
Trong lòng Kiều Nguyệt không thoải mái, hung dữ trừng người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt cô gái nhỏ thật dữ, sắc mặt cũng không được tốt. Thương Yến ôm eo cô, cúi đầu hôn cô, nhẹ giọng dỗ: "Nguyệt Nguyệt, sao thế?"
Thương Yến trầm mặc vài giây, gật gật đầu: "Năng lực làm việc của Bạch Cẩn rất tốt, là giám đốc tiêu thụ của công ty, ngày thường trong công việc anh và cô ta có tiếp xúc."
Anh nói xong, phát hiện thần sắc cô gái nhỏ cũng không chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm không vui.
Thương Yến xoa xoa đầu cô, tiếp tục nói: "Nguyệt Nguyệt, ngoại trừ thời gian làm việc, anh và cô ta không hề tiếp xúc."
Kiều Nguyệt không thích Bạch Cẩn, nhưng người phụ nữ này nhìn qua làm việc rất tốt. Cô không thể vì bản thân không thích cô ta, vô cớ gây rối kêu Thương Yến đuổi cô ta.
"Anh còn muốn cùng cô ta tiếp xúc ngoài thời gian làm việc?" Kiều Nguyệt trừng anh, ôm cổ anh, cả người ghé vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Sau này anh không được thường xuyên tiếp xúc với cô ta, trong công việc cũng không được."
Thương Yến lập tức gật đầu, "Được, sau này dù trong công việc anh cũng không tiếp xúc với cô ta."
Sắc mặt cô gái nhỏ tốt lên, Thương Yến cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ mềm như bông ghé trên người mình, cẩn thận nghĩ lại lời nói hành động của cô lúc nãy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến nâng mặt cô, thanh âm bí mật mang theo sung sướng, "có phải em đang ghen không?"
Lúc cô gái nhỏ nói về Bạch Cẩn mặt mày đều là tức giận, còn mềm mại kêu anh không được tiếp xúc với Bạch Cẩn, chắc chắn là đang ghen.
Tâm tình Thương Yến cực tốt. Cô gái nhỏ rất yêu anh mới không muốn anh có nhiều tiếp xúc với người phụ nữ khác.
"Em đang ghen đó thì sao? Tóm lại sau này anh tránh tiếp xúc nhiều với Bạch Cẩn." Kiều Nguyệt mặt đỏ hồng trừng anh, nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: "Càng không được nhìn chằm chằm cô ta."
Ngực người phụ nữ đó lớn như vậy, lỡ Thương Yến bị mê hoặc thì làm sao? Người đàn ông này ngày thường thích cắn nơi đó của cô như vậy, mỗi lần cắn xong sẽ ôm cô nói nơi đó của cô vừa mềm vừa trắng, anh rất thích.
"Ừ, anh không nhìn chằm chằm cô ta." Sắc mặt Thương Yến nghiêm túc đảm bảo.
Anh nhìn cô gái nhỏ, trong lòng càng vui vẻ, cắn cắn tai cô, "Nguyệt Nguyệt, em thật sự đang ghen, anh rất vui."
"Em thích nấu cơm cho anh ăn." Kiều Nguyệt ôm cánh tay anh, "Anh là người đàn ông của em, em nguyện ý nấu cơm cho anh. Sau này em có thời gian đều sẽ nấu cho anh ăn."
Thương Yến ngơ ngẩn nhìn cô gái nhỏ. Giọng nói cô dịu dàng càng khiến cả người anh nóng bỏng, thể xác và tinh thần đều sung sướng.
"Nguyệt Nguyệt." Thương Yến thấp giọng gọi tên cô, nhịn không được hôn cô.
Chờ anh ăn xong cơm trưa, hai người lại dính với nhau. Kiều Nguyệt ghé vào ngực anh, lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện với anh, phần lớn nói về sinh hoạt của hai người.
Cô lúc trước không thích Thương Yến, chỉ muốn mau rời khỏi anh. Bây giờ cô thích anh rồi, toàn bộ đầu óc đều là chuyện sau khi kết hôn với anh.
Thương Yến yên tĩnh nghe cô gái nhỏ nói, chờ cô ngừng lại mới bám vào bên tai cô nói nhỏ: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi em đồng ý cho anh hôn."
"Bây giờ sắp hai giờ rồi, anh mau đi làm việc đi." Kiều Nguyệt đẩy anh.
Để anh hôn cô, chắc chắn phải hôn rất lâu, nói không chừng anh còn muốn cắn cô.
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên. Cô là tới giám sát công việc của Thương Yến, không phải tới quyến rũ anh, khiến anh phân tâm.
Thương Yến tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này, anh ôm cô gái nhỏ nhẹ giọng dỗ: "Chỉ mười phút. Nguyệt Nguyệt, anh chỉ hôn em mười phút rồi sẽ đi làm việc."
Ánh mắt anh dừng trên đôi môi hồng nhuận của cô, yết hầu hơi ngứa.
"Em còn không hiểu anh sao." Kiều Nguyệt không tự nhiên lẩm bẩm, "Miệng thì nói mười phút, cuối cùng không biết hôn bao lâu."
Anh cúi đầu hôn lên môi cô gái nhỏ, càng hôn càng sâu.
Khi cửa văn phòng bị người mở ra hai người cũng không hề phát hiện.
Thần sắc Thương Trị mệt mỏi. Mấy ngày nay, dù là trên tạp chí tài chính kinh tế, hay tin tức lá cải trên mạng, hắn đều đọc được tin đồn tai tiếng của Thương Yến.
Hắn đều cả bó tuổi, còn phải lo chuyện chung thân đại sự cho em trai mình. Dù như thế nào thì hôm nay Thương Yến nhất định phải cho hắn câu trả lời, mau cưới con gái nhà người ta về.
Đẩy cửa văn phòng ra, Thương Trị cố gắng để biểu tình trên mặt mình nhu hòa, nhẹ giọng nói: "A Yến, anh đến thăm em, em..."
Lời hắn bị nghẹn lại, trừng lớn hai mắt, nhìn hai người đang hôn nhau say đắm trên sô pha.
Người em trai luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, không dính khói lửa nhân gian, giờ phút này sắc mặt ửng đỏ, tay đang lộn xộn trên lưng con gái nhà người ta.
Trong đầu Thương Trị lập tức nhảy ra bốn chữ "bắt gian tại giường", đôi tay hơi run, sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng.
Hắn thanh thanh giọng, thanh âm nghiêm túc nói: "A Yến, em đang làm gì vậy?"
Kiều Nguyệt nghe có tiếng người nói chuyện. Cô sửng sốt vài giây, dùng sức đẩy Thương Yến ra, nhỏ giọng nói: "Được rồi, hình như có người tới."
Thân thể anh hơi nghiêng, không có che lại Kiều Nguyệt trong ngực.
Mọi sự chú ý của Thương Trị đều đặt lên người Kiều Nguyệt. Khi thấy rõ mặt Kiều Nguyệt, thần sắc hắn mờ mịt, theo phản xạ mở miệng nói: "Nguyệt Nguyệt, sao con lại ở, ở... Con là Kiều Nguyệt?!"
Thương Trị trợn mắt há hốc mồm, tầm mắt ở trên người em trai mình và Kiều Nguyệt đảo qua đảo lại, trên mặt một trận xanh một trận trắng, cắn răng nói: "Thương Yến, em lại đây!"
Thương Yến sờ mặt cô gái nhỏ, bình tĩnh đi về hướng anh mình.
Nhìn thoáng qua Kiều Nguyệt đang ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, Thương Trị túm quần áo Thương Yến, thấp giọng rống anh: "Sao lại thế này?!"
"Anh hỏi cái gì?" Thương Trị lạnh mặt, tức giận đến mặt trắng bệch: "Chuyện em với Kiều Nguyệt là như thế nào? Không phải em có bạn gái rồi sao? Thế vừa rồi em với Kiều Nguyệt đang làm gì? Em làm như vậy không thấy có lỗi với bạn gái em sao?!"