Sắc mặt Thương Yến bình tĩnh, anh mở màn hình điện thoại lên, sờ mặt cô gái nhỏ, thanh âm mơ hồ mang theo một tia chờ mong: "Bạn gái người khác đều mỗi ngày kiểm tra điện thoại của bạn trai. Nguyệt Nguyệt, em cũng nên kiểm tra điện thoại của anh."
Anh tìm hiểu thật kĩ, chỉ có để ý đối phương mới lúc nào cũng muốn kiểm tra điện thoại của họ, điều tra hành tung của họ. Cô gái của anh thích anh như vậy, trong lòng nhất định cũng rất muốn biết mọi thứ của anh.
Còn vì sao lúc trước cô gái nhỏ chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của anh, nhất định vì sợ anh ghét và phản cảm với hành vi này như những người đàn ông khác trên mạng.
Thương Yến nhìn cô gái nhỏ, hôn mặt cô, nhẹ giọng dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt em yên tâm, anh không giống những người đàn ông kia, anh thích em kiểm tra điện thoại của anh, mỗi ngày nhìn chằm chằm anh."
Kiều Nguyệt nhìn bộ dáng thành thật thành khẩn của anh, ngữ khí không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng nói ra những lời không thể tưởng tượng, hai mắt dần trừng lớn, cắn chặt răng, "Anh còn đi tìm hiểu những thứ này?"
Người đàn ông này rảnh đến vậy sao.
Thương Yến gật đầu, "Ừ, anh đều đã điều tra nghiên cứu mới đưa ra kết luận, bạn gái những người khác đều sẽ làm những chuyện này. Nguyệt Nguyệt, em cũng phải giống họ."
"Em không muốn." Kiều Nguyệt nhét điện thoại lại vào tay anh, "Sau này anh không cần xem những thứ linh tinh này trên mạng, đều là gạt người cả."
Tay Thương Yến nắm chặt, nhìn cô gái nhỏ trầm mặc không nói. Anh không cho rằng những chuyện trên mạng này là gạt người, dù sao có rất nhiều số liệu và lý luận chứng minh.
Quan trọng nhất là, anh muốn mỗi ngày kiểm tra điện thoại của cô gái nhỏ. Dù cô đi đâu anh cũng muốn biết.
Cô gái nhỏ nói những thứ này đều là gạt người, kêu anh không cần tin, chỉ có thể vì một nguyên nhân.
"Nguyệt Nguyệt," Sắc mặt Thương Yến hơi trầm xuống, anh nhéo cằm cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nâng cằm cô, "Có phải em không thích anh?"
"Đúng rồi," Kiều Nguyệt cố gắng che giấu chột dạ trong lòng, hừ nói: "anh không phải cũng thừa nhận mình già rồi sao?"
Cô không tự tin lắm nói, ánh mắt hơi lóe.
Thương Yến không phản bác lại lời cô gái nhỏ, anh chỉ vào cái tên "Thư Mặc ca ca", ngữ khí trầm thấp: "Còn cậu ta?"
Tên anh là "Ông chú già", của Lâm Thư Mặc lại là "Thư Mặc ca ca", điều này khiến trong lòng anh không thoải mái.
Kiều Nguyệt thấy sắc mặt anh có xu hướng tức giận, lắc lắc cánh tay anh làm nũng, "Anh đừng giận, em sửa lại là được rồi. Chuyện này là chuyện nhỏ, anh đừng giận."
Cô duỗi tay lấy lại điện thoại. Thương Yến nhìn cô một cái, chậm rãi buông tay ra.
Sau khi Kiều Nguyệt đổi lại tên của Lâm Thư Mặc, cô ngước mắt nhìn Thương Yến, thấy sắc mặt anh vẫn không vui, tay lại bắt đầu di chuyển.
Thương Yến trầm khuôn mặt cầm điện thoại, nguyên bản sắc mặt đang âm trầm, đến khi nhìn thấy hai chữ "Ông xã" trong điện thoại liền ngẩn người, cả người lập tức cứng đờ, hai tai nóng lên.
"Còn giận không?" Kiều Nguyệt ôm eo anh, hai tròng mắt mỉm cười nhìn anh.
Ngực Thương Yến nóng lên.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt." Anh không ngừng kêu tên cô gái nhỏ.
Kiều Nguyệt đẩy anh: "Hừ, không giận nữa?"
"Ừ." Thương Yến gật đầu, "Nguyệt Nguyệt, em gọi anh một tiếng nghe xem."
Thì ra trong lòng cô gái nhỏ đã xem anh là "Ông xã".
Kiều Nguyệt không vui, đẩy anh ra, hét lên, "Không kêu không kêu nữa, kêu cái gì chứ."
Thương Yến ôm cô gái nhỏ, ở bên tai cô nói nhỏ: "Bà xã."
Mặt Kiều Nguyệt nóng lên, "Anh không được kêu em như vậy."
Mặt cô gái nhỏ hồng nhuận càng đẹp hơn mọi khi.
Đáy lòng Thương Yến xuất hiện cảm xúc không tên, anh xoa xoa đầu cô gái nhỏ, nói: "Được, anh không kêu em như vậy. Chờ sau này chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ mỗi ngày kêu em như vậy."
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta khi nào đi du lịch?" Anh vẫn luôn nhớ kĩ chuyện này.
Kiều Nguyệt rầu rĩ nói: "Không đi."
"Vì sao?" Thương Yến nâng mặt cô lên.
"Em không muốn đi, sau này mới đi đi. Ngày mai anh quay lại công ty đi làm, không được xin nghỉ."
Thương Yến không vui, "Nhưng anh muốn ở bên em."
Có thể không đi du lịch, nhưng anh muốn ở bên cô gái nhỏ, thời thời khắc khắc ở cùng cô.
"Ở bên cái gì chứ? Mấy ngày nay chúng ta không phải mỗi ngày ở bên nhau sao?" Kiều Nguyệt cảm thấy hai người bọn họ quá dính nhau.
"Nguyệt Nguyệt, anh..."
"Anh nói gì cũng vô ích." Kiều Nguyệt ngắt lời anh, hừ nói: "Ngày mai anh nhất định phải đi làm."
Ngày hôm sau, Thương Yến không tình nguyện đi làm. Trước khi đi, anh ôm cô gái nhỏ vừa hôn vừa cắn. Cuối cùng nhìn mặt cô tức giận đến đỏ lên mới không nỡ đến công ty.
Kiều Nguyệt bị anh đánh thức, nằm trên giường không ngủ được, rời giường rửa mặt, đi nấu cơm hầm canh.
Thang máy mở ra, Kiều Nguyệt cẩn thận tránh đi mọi người, đỏ mặt hỏi nhân viên ở quầy tiếp tân: "Chào cô, tôi tìm Thương Yến."
Cô muốn cho Thương Yến kinh ngạc nên không nói trước với anh hôm nay cô sẽ đến đưa cơm.
"Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Kiều Nguyệt lắc đầu, "Không có hẹn trước, nhưng tôi là bạn gái anh ấy."
Mặt cô nhân viên hơi giật, tươi cười trên mặt không đổi, thanh âm thong dong bình tĩnh: "Cô à, không có hẹn trước chỉ có thể chờ Thương tổng trong phòng nghỉ."