Ra mắt trong hoàn cảnh không chút dễ chịu của người lớn. Sở Phùng ngồi nhìn Sở Nghiên và Trình Khiêm, ông đang đợi hai người thưa chuyện,nhìn thấy đôi trẻ nắm chặt tay nhau.

Mẹ Sở nhìn khó chịu và tức giận nói: " Tôi thật nhìn nhầm cậu mà." Bà nói xong đứng dậy đi lên lầu.

Trình Khiêm thưa chuyện với Sở Phùng và mong ông cho phép được kết hôn với Sở Nghiên, anh nói rất thành tâm và lễ phép, Sở Nghiên không thể rời mắt khỏi anh,nhìn anh mãi,cô nghĩ sao người đàn ông này lại nói hay đến vậy,rõ ràng là cô gài bẫy anh kết hôn vậy mà anh lại nói anh yêu cô ngay lần đầu tiên gặp.

Sở Phi thì đứng sau một góc khóc nhưng đủ để nghe và thấy họ nói chuyện, nghe Trình Khiêm nói đã yêu em gái cô ta ngay lần đầu tiên gặp mặt,cô thấy bản thân và tình cảm mình thật ngốc và buồn cười,cô thích anh bao nhiêu năm vậy mà anh cố tình không thấy. Sở Nghiên mới gặp anh lại yêu, không muốn đứng đó nghe thèm bất cứ lời nói ngọt ngào nào của anh dành cho Sở Nghiên nữa,cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Sau khi nghe Trình Khiêm nói song, Sở Phùng không nói gì chỉ im lặng. Ông thật sự không biết mình vui hay buồn,vui vì ông có chàng rể tử tế, buồn vì hai người con gái của ông vì một người đàn ông mà bất hoà thậm chí còn tỏ ra ghét nhau hơn.

"Sao ba lại không nói gì? Chẳng phải ba rất thích anh ấy sao? Anh ấy lấy tôi hay lấy chị cũng giống nhau thôi, không phải đều làm con rể của ba sao?."

Đây là lần đầu tiên gọi ba sau khi cô hiểu chuyện,cô không muốn trước mặt chồng tương lai của mình thấy cô không tôn trọng ba. Sở Phùng sau bao năm nghe Sở Nghiên gọi ba lòng ông kẽ mừng, ít ra lần này con bé vì chàng trai trước mặt mà tôn trọng ông,cuối cùng ông đi lấy sổ hộ khẩu 1 lúc sau đưa cho trình khiêm và nói.

" Mong cậu đối xử tốt với con bé." Ông nói vừa vỗ vỗ lên vai anh.

" Dạ....con biết, con xin phép đi trước." Anh lễ phép nói.

Sở Nghiên ngồi chờ Trình Khiêm ngoài xe.

Về phía ba mẹ Trình Khiêm. Ba trình rất ưng thuận Sở Nghiên, còn mẹ trình lại không thích cô bằng Sở Phi nhưng vì con trai bà thích nên bà cũng vui vẻ chấp nhận cô con dâu nhỏ này.

Từ cục dân chính đi ra trên tay cầm chứng nhận đã kết hôn,Trình Khiêm giờ mới an tâm. Từ nay trở đi anh và cô đã là vợ chồng hợp pháp. Không sợ cô đổi ý nữa.

Sở Nghiên cầm chứng nhận kết hôn trên tay cô có cảm giác thật lạ. Chỉ có một tờ giấy thôi mà giờ cô thành vợ người ta,từ nay cô không còn được làm càng theo ý mình nữa.

" Anh đưa em đến một nơi." Anh vừa nói xong vừa cầm tay Sở Nghiên đang chăm chú nhìn giấy chứng nhận. Anh đưa cô đến tiệm áo cưới lớn, anh tự mình chọn váy cưới cho cô.Anh vui vẻ nhẫn nại ngồi chờ cô thử áo cưới,khi cô mặc áo cưới bước ra thì anh ngẩn người nhìn ngắm,cô mặc áo cưới rất xinh đẹp.

Sau khi thử váy cưới xong, cô đưa anh về nhà mình đến phòng mình,anh bước vào phòng cô bên trong thật đơn giản toàn dán ảnh chụp cơ thể đàn ông rất đẹp.

" Anh ngồi đi " Cô nói chỉ về chiếc ghế gần bàn trang điểm.

Anh ngồi xuống một lần nữa nhìn xung quanh rồi nhìn cô với ánh mắt mong đợi cô nói gì đó.

" Những bức hình này rất đẹp đúng không?" Cô hỏi vừa cầm lọ thuốc trên tay ngồi xuống giường.

Anh chỉ biết gật đầu " Ừ "

Sở Nghiên nhìn mặt ngốc của anh mà mỉm cười cô nói tiếp: " Chúng ta sắp kết hôn rồi cũng nên thành thật với nhau. Tôi muốn nói cho anh biết những gì về tôi."

" Em nói đi " Anh đang chờ cô có thể nói ra.

" Tôi không biết nấu ăn. Không giỏi bất cứ việc gì hết, lần đầu tiên làm vợ người ta,mong anh chỉ bảo thêm. "

Trình Khiêm khi nghe cô nói câu lần đầu tiên làm vợ,mong anh chỉ bảo thêm. Mặt cô vừa nghiêm túc vừa có chút đáng yêu,cô gái của anh thật thông minh chưa gì đã thành thật,ngọt ngào thế làm sao anh có thể không yêu cho được,chỉ bảo gì chứ,anh nào để ý đến mấy chuyện đó.Dù trong lòng rất muốn đến ôm cô và nói: " Những gì em không biết sau này anh sẽ làm hết."

Nhưng anh giữ dáng vẻ nghiêm túc nghe cô nói tiếp.

" Vả lại tôi có bệnh " Cô ngập ngừng.

" Bệnh gì? có nghiêm trọng không?" Anh bắt đầu khẩn trương và lo lắng hỏi.

" Bệnh nghiện sex..." Cô nhìn thẳng vào anh đáp, tay vẫn nắm chặt lọ thuốc.

Trình Khiệm " Ừ ” Bây giờ anh mới thở phào gật đầu.

Cô đi đến tháo bỏ những bức hình xuống,đem những đĩa phim đen bỏ vào sọ rác trước mặt anh.

" Từ nay có chồng rồi nên tôi sẽ bỏ hết thôi. "

Đến khi anh và cô dùng cơm tối thì dì tư giúp việc nói với cô.

" Nghiên Nghiên à! Chuyện lần trước gì nói với con....con cũng sắp kết hôn rồi,từ nay sẽ có cậu ấy chăm sóc cho con, gì cũng yên tâm,gì cũng già rồi đợi dự hôn lễ của con xong gì về quê ở với con gái để chăm sóc cháu."

Sở Nghiên vẫn ăn cơm không nói gì nhưng cô rất buồn dù sao gì ấy cũng chăm sóc và ở cạnh cô từ nhỏ, cô coi gì ấy như mẹ mình nghĩ đến đó tự dưng nước mắt cô rơi.

Trình Khiêm nhìn cô vẫn ăn ngon lành mà nước mắt cô rơi cô cũng không lên tiếng. Cô dừng đũa không ăn nữa.

" Anh ăn đi,tôi no rồi. " Cô nói rồi đi ra ngoài.

Gì Tư thấy vậy đến nói chuyện với anh: " Con bé nó là thế, có gì cũng không nói nhưng sống rất tình cảm, tính tình rất tốt từ nhỏ con bé đã thiếu tình thương của cha mẹ.Tôi hi vọng sau này cậu hãy thương yêu con bé thật nhiều, đừng để nó chịu uất ức."

" Dạ....con cám ơn gì đã chăm sóc cô ấy, sau này con sẽ thay gì chăm sóc cô ấy thật tốt. Gì yên tâm " Trình Khiêm lễ phép nói.

Gì Tư mỉm cười gật đầu: " tốt"

Trình Khiêm ra ngoài không thấy cô đâu nhìn ra sân trước thấy cô đang ngồi uống rượu anh đi lại,cô lắc lư ly rượu trên tay thấy anh đến.

" Anh uống một ly chứ? " Cô rót một ly rượu đưa cho anh. Anh cầm lấy uống hết, cô nhìn anh mỉm cười.

" Sao anh không nói gì,đáng lẽ lúc này anh phải khuyên vợ mình không nên uống rượu hay an ủi đừng buồn như nam chính trong phim truyền hình chứ nhỉ ".

" Đây là đời thực không phải phim,nếu người phụ nữ của tôi muốn uống rượu tôi không khuyên ngăn mà sẽ uống cùng cô ấy, cô ấy buồn tôi buồn cùng cô ấy, bây giờ em là người phụ nữ của tôi rồi,em muốn làm gì tôi đều thuận theo em."

" Anh thật dẻo miệng " Cô khẽ cười liếc anh một cái.

Trình Khiêm cầm ví ra lấy hết thẻ ngân hàng rồi đưa cho cô: " Những thứ này cho em. "

Cô ngạc nhiên nhìn anh. Anh để vào tay cô rồi nói: " Đây là thẻ lương và tất cả thẻ tiết kiệm của tôi, tuy tiền lương cán bộ nhà nước không nhiều nhưng đủ để nuôi vợ. "

Sở Nghiên nhìn những tấm thẻ trên tay, cô nghĩ người đàn ông này anh ấy thật lòng với cô như vậy, sao cô không động lòng cho được.

" Anh đưa cho tôi không sợ tôi tiêu sài hết sao.?” Cô hỏi.

" Đàn ông đi làm là để kiếm tiền cho vợ mình tiêu sài. Vì thế em muốn mua gì thì mua,đừng nghĩ nhiều."

Cứ thế cô và anh vừa uống rượu vừa trò chuyện rất vui vẻ.

Một tuần sau hôn lễ đơn giản diễn ra được sự chúc phúc của mọi người. Hôm nay Sở Nghiên làm cô dâu rất xinh đẹp,Minh Minh làm phụ dâu cho cô.

Giây phút cửa chính hôn lễ mở ra Sở Nghiên được ba mình là Sở Phùng cầm tay đi lên khán đài trao tay cô vào tay Trình khiêm,hôm nay cô xinh đẹp đến mức anh nhìn si mê. Sở Phùng trao con gái xong về chổ ngồi thấy vợ mình vẻ mặt bà khó chịu,ông nói.

" Bà hãy thôi ngay vẻ mặt đó đi,dù sao hôm nay cũng đám cưới con bé,trên cương vị bậc làm cha mẹ dù muốn hay không cũng phải vui vẻ chúc phúc cho nó. "

" Tôi nhìn thấy nó là không vui nổi. Ông có biết Sở Phi bây giờ chắc nó buồn lắm không? "

Trên khán đài làm lễ xong thì ở dưới mọi người và Minh Minh tung hô: " hôn đi...hôn đi " Lục Dương cũng vỗ tay chúc mừng bạn thân.

Sở Nghiên và Trình Khiêm điều ngượng, Sở Nghiên thấy anh như khúc gỗ vậy nên cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh một cái rồi quay xuống cười với mọi người. Anh mỉm cười hạnh phúc nắm tay cô đi xuống...

Cô dâu tung hoa cưới,Minh Minh và các cô gái khác muốn chụp, nhưng bó hoa bay thẳng đến rơi trúng vào ngực Lục dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play