Tân Trạm đã khởi động trận pháp từ sớm, phía trên Truyền Tống trận, từng vòng sáng bắt đầu hiện lên, khí lực trong không gian không ngừng tập trung lại.

“Các người muốn chạy trốn? Mơ tưởng”

Sài Chính Đạo xuất hiện cách đó không xa, anh ta nhìn Truyền Tống trận kia, đôi mắt khẽ nhúc nhích.

Anh ta bị lũ khốn này tính kế, anh ta không cho phép bọn họ rời khỏi.

Sài Chính Đạo sải bước đến, vung tay đánh ra một chưởng, linh khí tựa như cự long phóng ra, tầng tầng lớp lớp hư không vỡ ra, đánh thẳng vào trận pháp.

“Râu quai nón, cùng tiến lên”

Diệp Thành quát khế, cùng Râu Quai Nón thì triển thuật Phong Bạo lần thứ hai.

Hai người hóa thành một trận lốc xoáy, va chạm với khí tức cự long.

Cho dù có thua trận thì bọn họ cũng không thể nhìn trận pháp mà Tần Trạm đang thôi thúc bị Sài Chính Đạo phá hủy được.

Hai luồng khí tức va chạm vào nhau một cách dữ dội, Diệp Thành đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt của râu quai nón cũng trở nên tái nhợt.

Cơn bão táp ở bên ngoài hai người đã bị chấn động đến biến mất và đều rơi vào trong trận pháp.

Cả hai chịu phải đòn tấn công của Sài Chính Đạo liền bị thương nghiêm trọng.

Rầm!

Ngay trong lúc Sài Chính Hiện lạnh lùng cười lên một tiếng và định tấn công một lần nữa.

Cách nơi đó không xa đột nhiên có một tiếng nổ long trời lở đất vang lên ở giữa không trung.

Tiếng la hét thảm thiết của trưởng lão Thôi cũng vang lên trong tiếng nổ kia.

“Đi!” Tân Trạm khẽ hét lên.

Trong lúc Sài Chính Đạo hơi mất tập trung vì chuyện này, trận pháp Truyền Tống đã hoàn toàn được tạo ra.

Tân Trạm dồn hết tất cả không khí lại vào một chỗ, toàn bộ không khí hội tụ và ngưng kết lại.

Khoảnh khắc kia chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Trong những âm thanh ồn ào của trận pháp, tất cả mọi người đều dần dần biến mất ở trong trận pháp.

“Tên chết tiệt, tôi chắc chắn sẽ bắt được anh và lột da rút gân của anh ra, tra tấn linh hồn của anh suốt cả ngàn năm”

Khi Sài Chính Đạo nhận ra được điều này liền đứng ở bên ngoài trận pháp mà nhìn chằm chằm vào Tân Trạm và hét lên.

“Sài Chính Đạo, trước đó hãy để tôi tặng cho anh một món quà lớn”

Ánh mắt của Tân Trạm trở nên lạnh nhạt, anh đột nhiên phá vỡ Mẫu Phù của lá bùa nổ.

Sài Chính Đạo muốn sử dụng bản nguyên đang hỗn loạn ở trong sơn cốc cùng với tu sĩ làm vật hiến tế để tinh luyện bản nguyên cho bản thân mình.

Vậy thì tôi sẽ phá hủy cả sơn cốc này ở ngay trước mặt anh.

Từng luồng khí tức tỏa ra từ trong mẫu phù, vô số lá bùa nổ được ẩn giấu khắp nơi và hỗn loạn ở khoảng không bên trong sơn cốc cũng cùng lúc cảm nhận được khí tức, sau đó liền nổ tung một cách dữ dội.

Không gian vốn đã ở trong tình trạng hỗn loạn và chỉ đang gắng gượng khôi phục lại, lúc này bởi vì sức mạnh nổ tung của vô số lá bùa nổ mà những nơi được khôi phục kia lại bị phá vỡ một lần nữa.

Vô số khoảng không hỗn loạn đi theo vết nứt và tràn vào trong sơn cốc.

Tất cả những ngọn lửa, sự băng giá, bão táp, thậm chí cả không gian và thời gian đều giống như cơn lũ dâng lên từ con đê bị vỡ mà đan xen vào nhau và trở nên rối loạn hẳn lên.

“Không!”

Sài Chính Đạo cảm thấy run rẩy ở trong lòng, anh ta quay đầu lại với đôi mắt trở nên đỏ bừng ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play