*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mắt Nhạc Nhu lại lần nữa trào ra hai hàng nước mắt, ngửa mặt lên trời gào lớn, tựa như một con thú nhỏ bị thương Vậy.
“Tân Trạm, tôi không có năng lực gì, tuổi thọ cũng không có, cầu xin anh báo thù cho chúng tôi” Nhạc Nhu van xin.
“Tôi sẽ, tất cả mọi người đều sẽ trường thọ, còn nhà họ Sài nhất định sẽ bị tận diệt” Tân Trạm hít sâu một hơi, chém đỉnh chặt sắt nói.
Lời thề này không chỉ vì vợ chồng Từ Kim Thanh mà còn vì hành động của nhà họ Sài, vì tất cả các tu sĩ bị hại khác nữa.
“Cảm ơn” Đôi mắt Nhạc Nhu xẹt qua một tia thoải mái.
Tiếp xúc nhiều ngày như vậy, đương nhiên cô có thể nhận ra Tân Trạm là một người rất giữ chữ tín.
Ông phải giằng co hồi lâu với vật này mới dần nhận ra manh mối.
Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, chính là Sài Chính Đạo, anh ta bước ra từ trong cái hố đen đó.
Cái người mà anh ta cho là một con kiến lại dám tính kế hắn, truyền tống anh ta đến một chỗ cực kỳ xa xôi.
Nếu không phải có ngọc bội của Thôi trưởng lão ở đây, nhất thời anh ta cũng không có cách nào quay về lại nơi này được.
Bọn người kia, hoàn toàn chọc giận anh ta rồi!
“Mấy tên đó đâu?” Sài Chính Đạo âm trầm hỏi.
“Công tử”
Thôi trưởng lão lập tức khom người nói: “Bọn họ ở cách thung lũng bên ngoài không xa, nhưng bây giờ đã chia thành hai nhóm có khí tức hoàn toàn giống nhau, tôi đang muốn đi tra thử”
“Không cần, ông đi bên này, tôi đi bên đó.”
Sài Chính Đạo hừ nhẹ, bước một bước ra, cả người nháy mắt biến mất.
“Nhanh, nhanh lên!”
Ngay khoảnh khắc Sài Chính Đạo trở về, mọi người đều cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại cùng khí thế mạnh mẽ không thể địch nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT