*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người kia im lặng thật lâu, mãi mới trả lời: "Vết thương là bị ở thành phố này luôn, từ ba tháng trước. Lúc ấy tông môn lánh đời của Thiên Hạ ra ngoài gây loạn, tôi theo đội của mình đi đàn áp. Đáng thương hơn mười tám người đội chúng tôi, cuối cùng chỉ sót lại một kẻ tàn phế là tôi thôi. A... mười bảy người còn lại đều... đều đã chết, đã hi sinh rồi..."
Tiêu Hạo Thiên im lặng, thật lâu sau mới nói: "Anh trai, tôi kính anh, anh là đàn ông chân chính!"
Người đàn ông kia râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, giơ chai lên chạm với chai của Tiêu Hạo Thiên, thở dài nói: "Tôi tính là cái thá gì! Tôi chỉ tiếc không có cơ hội ra chiến trường biên giới tham chiến! Anh em của tôi, đội trưởng của tôi mới... càng đáng thương. Không chết trong tay kẻ thù bên ngoài, lại chết trong tay người trong nhà, ha, thật quá đáng tiếc..."
Người đàn ông này nói xong lại cầm rượu mạnh lên nốc một hơi: "Tôi vốn là người trong quân, bây giờ trên thế giới rất nhiều nơi đều đang chiến đấu, nhưng tôi lại không thể tham dự nữa, không thể nữa..."
Anh ta nói xong, hai mắt chảy xuống hai hàng lệ.
Tiêu Hạo Thiên cũng uống một ngụm rượu, tiếp tục hỏi: "Anh trai, vợ anh đâu? Anh có con không?"
Người đàn ông chua xót lắc đầu: "Không có, trước đó vẫn luôn trong quân, một lòng hướng ra tiền tuyến. Sau lại tạn phế, lui ra rồi, bên hậu cần cũng giúp tôi mai mối để kết hôn. Ha... nhưng bộ dáng tôi thế này rồi, không muốn hại con gái nhà người ta..."
Anh ta cười rất phóng khoáng, nhưng Tiêu Hạo Thiên cũng không cảm nhận được anh ta thoải mái, chỉ thấy chua sót và không cam lòng.
Đây là chiến sĩ của chiến đội Thiên Hạ! Chiến sĩ mình đồng da sắt! Tiêu Hạo Thiên lặng đi một lát, lại hỏi: "Anh trai, anh nói xem, nếu Thiên Hạ chúng ta lại khai chiến với chiến đội Hùng Sư thì chúng ta có phần thắng không?"
Người kia không chút nghĩ ngợi đã kiên định nói: "Tất nhiên rồi! Chiến đội Hùng Sư tính là cái thá gì? Lúc trước trên chiến trường biên giới vẫn bị chúng ta đánh cho tan tác như chim muông đấy thôi! Dù bọn họ thăng cấp thì thế nào? Chiến sĩ Thiên Hạ ta có người nào là kẻ sợ chết chứ? Chiến đội Hùng Sư muốn khai chiến với chúng ta ấy à? Ha ha... trước hết qua cửa điện chủ Thiên Thần Điện biên giới cái đã! Tiêu đại nhân chắc chắn đánh cho bọn họ vãi ra quần! Ha ha..."
Giọng anh ta tràn đầy khinh thường. Với anh ta mà nói, Thiên Hạ là mạnh nhất. Mà điểm này cũng khiến Tiêu Hạo Thiên nghi hoặc trong lòng. Hoặc nên nói là trước giờ trong lòng anh đều tồn tại một nghi hoặc.
Chính là không hiểu sao nhân dân Thiên Hạ vẫn luôn tồn tại một lòng tin vô cùng kiên định, từ trẻ con đến người già, đều cảm thấy Thiên Hạ là thứ nhất, cho dù là thứ hai cũng không thể chấp nhận được.
Tiêu Hạo Thiên mượn rượu hỏi người trước mặt: "Anh trai, sao anh cảm thấy chúng ta chắc thắng thế!"
Người kia nghe thì sửng sốt, ngày ra nhìn chằm chằm Tiêu Hạo Thiên thật lâu, sau đó lắc đầu: "Hả? Tôi cũng không rõ, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy như vậy. Mặc kệ đối thủ là ai, Thiên Hạ chắc chắn luôn thắng lợi!"
Anh ta thoảng ngừng một lát, lại nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT