*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm khuya, Tiêu Hạo Thiên lững thững vô mục đích đi dạo, nơi này là trung tâm Thiên Hạ, cụ thể là chỗ nào anh cũng không rõ lắm, tản mạn đi một lúc liền đến trước một con sông lớn.
Nước sông cuộn trào rồi lại biến mất, mặt sông cũng rộng hơn trăm mét, sâu không lường được, trên mặt sông có vài con tàu ngẫu nhiên đi qua, hoặc là tàu chở cát, hoặc là chở hàng gì đó, vội vã trong đêm.
Cảnh trước mắt bao la hùng vĩ VÔ cùng, nước sông không ngừng chảy siết, mục đích chính là ùa vào biển lớn.
Dưới bóng đêm, Tiêu Hạo Thiên đi dọc theo bờ để không biết bao lâu, mãi tới khi đến nội thành, nhìn nước sông cuồn cuộn xuyên qua trung tâm phố.
Khi Tiêu Hạo Thiên bước tới con phố này thì thoáng khựng bước lại, bởi anh thấy một người đằng trước, một người chỉ có một chân, hơn nữa còn mù một mắt.
Giữa đêm khuya, người kia cô độc ngồi cạnh bờ sông uống rượu, toàn thân đều tản ra cảm giác không cam lòng, ánh mắt mông lung, tựa như đang tưởng nhớ thứ gì.
Cách đối phương uống rượu rất thô lỗ, rượu mạnh nốc ừng ực từng ngụm, không hề đếm xỉa đến độ cồn thiêu đốt tim gan kia. Cũng đúng, so với đau đớn trên cơ thể thì rượu lại mạnh hơn cũng không tính là gì.
Mà khiến Tiêu Hạo Thiên nghi hoặc là... trên người đối phương mơ hồ có loại khí thế của quân nhân, có lẽ người này là thương binh về hưu?
Tiêu Hạo Thiên im lặng quan sát một lát, bước tới trước mặt người kia, tự nhiên ngồi xuống cạnh đối phương: "Anh trai, cho tôi một ngụm được không?" Tiêu Hạo Thiên cười nói với người đàn ông.
Người đàn ông kia thế mới biết bên cạnh có người tiến đến, nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Hạo Thiên một cái, sau đó thoải mái cười đưa rượu qua cho anh.
Tiêu Hạo Thiên cũng ngửa đầu nốc một ngụm to, giống với phong cách người này vừa uống. Chai rượu kia nhanh chóng bị Tiêu Hạo Thiên nốc cạn.
"Không đủ! Còn chứ?" Tiêu Hạo Thiên quay đầu cười với người đàn ông, giơ chai rượu rỗng ý bảo.
Người đàn ông tàn tật kia lại lấy hai chai rượu nồng độ cao từ túi to bên cạnh ra, đưa cho Tiêu Hạo Thiên một chai, chính mình vặn mở một chai.
Hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng nốc rượu. Lúc này Tiêu Hạo Thiên cũng không dùng khả năng của mình hóa giải cồn, cũng không có đồ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT