Hai mắt Đoạn Từ từ từ khôi phục lại tiêu cự, hắn mím chặt môi, mang theo Lâm Dữ rời đi, cũng không quên cầm theo rau dưa mình đã chọn.
Trở lại tiểu khu, Lâm Dữ mới cẩn thận hỏi:
"Vừa nãy làm sao vậy?"
Đoạn Từ bỏ đồ vào tủ lạnh, ôm lấy Lâm Dữ, cằm tỳ trên đầu cậu:
"Anh bị ô uế rồi."
"Anh bị một tên Omega dùng tin tức tố tập kích."
"Chỉ khi được bé con hôn thì mới được thôi."
Lâm Dữ nhón chân lên, hôn lên môi Đoạn Từ.
Đoạn Từ ngẩn người, hắn vốn chỉ thuận miệng nói thôi.
Nhìn lông mi bé con khẽ run, hắn liền đem quyền chủ động giao cho đối phương.
Lâm Dữ không tiến sâu vào, chỉ áp môi vào nhau, liên tục cọ xát liếm láp nhẹ nhàng.
Nụ hôn vừa kết thúc, Lâm Dữ nhỏ giọng hỏi: "Đã được chưa?"
Cậu chỉ biết Đoạn Từ rất mẫn cảm đối với tin tức tố của Omega.
Mà không biết vừa nãy hắn đã nổi lên sát tâm.
Không thể vô duyên vô cớ để như vậy được.
"Chưa được, còn muốn nữa."
Đoạn Từ cật lực khống chế lại biểu tình của mình, nhưng sự mong đợi trong mắt đã bán đứng hắn.
Lâm Dữ ngửa đầu nhìn hắn phút chốc, một chưởng đẩy người ra.
Đoạn Từ vui cười hớn hở sờ sờ đôi môi mình, khôi phục lại dáng dấp như xưa, cười hỏi:
"Ăn mì không? Anh đi nấu."
Lâm Dữ kinh ngạc: "Anh biết nấu mì sao?"
Đoạn Từ nhướng mày: "Anh đã sống một mình sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở đấy."
"Kỹ năng này vẫn cần thiết."
Lâm Dữ tò mò hỏi: "Anh sẽ nấu mì gì?"
Đoạn Từ nói: "Mì trứng rau xanh."
Lâm Dữ chớp chớp mắt: "Còn gì nữa không?"
Đoạn Từ lập lại: "Mì trứng rau xanh."
Lâm Dữ tò mò hỏi: "Không còn gì nữa à?"
Đoạn Từ mang vẻ mặt thản nhiên: "Hết rồi."
"Đâu đâu cũng thích bát mì trứng rau xanh."
Sau khi thấy Đoạn Từ đi vào nhà bếp, Lâm Dữ vội chạy đến ban công phòng ngủ gọi cho Quý Hoằng.
Sau hai lần bíp, cuộc gọi đã được kết nối.
"Quý Hoằng, Đoạn Từ —— "
Bạch Ly lười biếng ngắt lời: "Là tôi."
Lâm Dữ vội vàng hỏi: "Quý Hoằng đâu?"
Bạch Ly ngáp một cái, đi quanh phòng, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm rồi mới trả lời:
"Đang ở trong nhà tắm."
Lâm Dữ không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy lát nữa tôi gọi lại sau."
"Cậu ta tắm rất nhanh, " Bạch Ly ngậm điện thoại nhảy đến cửa phòng tắm, nói với Lâm Dữ, "Cần gấp thì tôi gọi cậu ta ra."
Đợi một hồi lâu, mãi không thấy Lâm Dữ đáp lại mình.
Bạch Ly nhả điện thoại xuống trên đất, nhìn thấy bốn lỗ thủng trên điện thoại.
Bị mình cắn thủng mất rồi.
Bạch Ly duỗi móng vuốt ra cào lên màn hình, màn hình tối đen không có phản ứng gì.
Điện thoại hỏng rồi.
Cửa phòng tắm mới mở ra.
Quý Hoằng trơn bóng từ trong đi ra, nhìn thấy Bạch Ly đang ngồi xổm ở trước cửa:
"Tiểu Kỷ Kỷ, mày muốn thưởng thức cảnh A đẹp trai đang tắm rửa sao?"
Bạch Ly thấy y sải bước lớn tới, lắc lắc mình không nhịn được nhảy dựng lên.
Trải qua mấy ngày ở chung này, Quý Hoằng đã hiểu rõ con đường của 'nó', chếch nghiêng người, đem 'nó' ôm vào trong ngực.
Vết nước chưa khô của Quý Hoằng làm thấm ướt lông mao của Bạch Ly, Bạch Ly khó chịu mà giãy dụa, cái đuôi xù quét qua nơi bộ vị nào đó.
Quý Hoằng giật bắn người, ném Bạch Ly ra ngoài, che lại bộ vị trọng yếu nói:
"Tiểu Kỷ Kỷ, cho dù của tao có to hơn nhưng mày cũng thể lấy lý do đó để đùa giỡn lưu manh nha."
*
Lâm Dữ kiên nhẫn chờ, vẫn chưa thấy Quý Hoằng bắt máy, nghe tiếng âm nhạc kết thúc của cuộc gọi.
Cậu đang chuẩn bị gọi lại thì Đoạn Từ đã gõ cửa:
"Bé con, xong rồi này."
Lâm Dữ mở cửa, ngửi được mùi hương trong không khí.
Rau và mì trứng được trình bày rất đẹp mắt, rau xanh được sắp xếp gọn gàng, phần trứng lỏng màu vàng ở giữa, lòng đỏ trứng sẽ chảy ra khi đũa chạm vào.
Mùi vị cũng rất ngon, Lâm Dữ rất nhanh đã ăn hết.
Đoạn Từ khuấy đều lòng đỏ trứng, sắc mặt không rõ:
"Món này là bà ấy dạy anh."
Lâm Dữ nghi ngờ hỏi: "Bà ấy?"
Đoạn Từ lạnh nhạt nói: "Mẹ anh."
Lâm Dữ nghĩ đến người phụ nữ mang vẻ mặt hiền lành trong bức ảnh, nhất thời không biết nên nói gì, ngơ ngác cắn đũa.
Đoạn Từ thở dài, nhẹ giọng nói: "Bé con, lát nữa cùng anh tới gặp mẹ được không?"
Khu mộ Vĩnh Yên.
Nghĩa địa công cộng ban đêm hầu như đã không còn người nào, trước bia mộ có không ít đèn được chong lên, phản chiếu hai bóng người một cao một thấp.
Đoạn Từ nắm lấy tay Lâm Dữ, từ từ nói: "Alpha và Omega, có độ xứng đôi hơn 90%, sẽ sinh ra những đứa trẻ ưu tú nhất."
"Bà là Omega thuộc một gia đình bình thường, khi học ở nhất trung đã gặp được Đoạn Phong, cha đẻ của anh."
Thích Vũ Lan tình cờ gặp Đoạn Phong trên đường đi học về.
Độ xứng đôi 100% giữa hai người, khiến Thích Vũ Lan cảm nhận được tin tức tố của Đoạn Phong, thuốc ức chế trong nháy mắt đã không còn tác dụng.
Đoạn Phong không những không đánh dấu cô mà còn chu đáo nhờ người đưa cô đến bệnh viện, sau khi có được thông tin liên lạc, hắn ta liền bắt đầu theo đuổi Thích Vũ Lan gắt gao.
Thích Vũ Lan chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, dĩ nhiên rất nhanh liền rơi vào bể tình, khi kỳ thi đại học kết thúc liền cùng Đoạn Phong kết hôn, rồi sinh ra Đoạn Từ.
Nhưng tuổi tác cô còn nhỏ, không hiểu rõ cách chăm sóc nuôi dạy đứa nhỏ, nên đành đặt toàn bộ tình cảm vào trên người Đoạn Phong.
Thế nhưng, sau khi đã có được Đoạn Phong lại rất nhanh chán ghét Thích Vũ Lan, thậm chí trong thời kỳ phát tình của cô cũng không thèm trở về nhà, chỉ cho bác sĩ tới xử lý.
Lúc học tiểu học, nguyên cả ngày thứ mà Đoạn Từ nghe thấy không phải là Đoạn Phong rít gào, thì là tiếng Thích Vũ Lan cuồng loạn.
Thích Vũ Lan không có công việc, cũng không thích ứng được với cách sinh hoạt trong giới xã hội thượng lưu, trạng thái tinh thần dần trở nên không ổn định.
Cảm xúc mỗi ngày đều như hai thái cực, khi thì mang vẻ ôn hòa nhìn Đoạn Từ, khi thì nhìn hắn rồi chửi ầm lên.
Sau đó Đoạn Chính An biết được, liền đưa Đoạn Từ tới bên người để nuôi nấng.
Sau khi kỳ phân hoá kết thúc, Đoạn Từ về nhà.
Thấy Thích Vũ Lan đã tự tử trong vài ngày trước đó, thi thể đã bốc mùi.
Nghe xong điện thoại của Đoạn Từ, Đoạn Phong lúc này mới trở về nhà, đi cùng bên cạnh là một ả thư ký Omega trẻ trung quyến rũ.
Độ xứng đôi của ả thư ký này cùng Đoạn Từ rất cao, khi ả cảm ứng được tin tức tố của Đoạn Từ liền mềm nhũn đi.
Đoạn Từ lúc đó trong đầu đều là chuyện mẹ hắn qua đời, không hề chú ý tới việc này.
Đoạn Phong không giống vậy, buổi tối ngày hôm ấy, ông ta đem ả thư ký đang trong thời kỳ động dục đưa vào trong phòng Đoạn Từ.
Vào cái đêm khi biết tin mẹ mình qua đời...
Đoạn Từ chỉ cảm thấy buồn nôn mối liên hệ giữa Omega và Alpha, ghê tởm Đoạn Phong.
Ghê tởm kể từ ngày đó, hắn không còn chịu được tin tức tố của Omega nữa.
Đoạn Từ nghiêng đầu nhìn Lâm Dữ, nghiêm túc nói:
"Anh không hề chạm vào cô ta, cả một sợi tóc cũng không."
Lâm Dữ nắm lấy tay của hắn, khịt khịt mũi:
"Vết sẹo đó là..."
Đoạn Từ nhẹ giọng nói: "Là để anh có thể gặp được em."
Hắn trước đây luôn chán ghét mình là một Alpha, nhưng giờ đây hắn lại rất vui vì mình là một Alpha.
Điện thoại di động của Lâm Dữ đột nhiên vang lên, nhạc chuông vang vọng trong nghĩa trang vắng vẻ.
Cậu vội vàng nhận điện thoại: "Cửu cha."
Phượng Cửu hỏi: "Bảo bối, bây giờ con đang ở phòng ngủ sao?"
Lâm Dữ đi tới bên cạnh, nói: "Hôm nay nghỉ lễ, con đang ở bên ngoài ạ."
Tâm tình cậu đang không tốt, giọng nói nghe ra còn có chút nghẹn ngào, Phượng Cửu cau mày hỏi:
"Con đang ở đâu?"
Lâm Dữ buồn buồn nói: "Ở nghĩa trang."
Phượng Cửu trầm mặc chốc lát:
"Đoạn Từ chết rồi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT