Nửa ngày, hắn than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Lâm Dữ, tôi thích em."
"Không phải là thích giữa bạn bè, mà là loại muốn cắn em ấy."
Đầu Lâm Dữ trống rỗng, cậu ngơ ngác nhìn Đoạn Từ, mà nói:
"Là vậy à."
Sự căng thẳng của Đoạn Từ bị ba chữ này của Lâm Dữ xua tan đi mất.
Hắn nghiêm túc hỏi: "Anh có thể ở bên em không?"
Lâm Dữ không nói gì.
Đoạn Từ lại hỏi: "Vậy anh có thể tiếp tục thích em không?"
Lâm Dữ giật giật ngón tay, đại não cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động, tim bắt đầu đập loạn, khuôn mặt trắng trẻo từ từ bị bao trùm bởi màu sắc đỏ hồng.
Đoạn Từ... Thích cậu?
Lâm Dữ không biết nên nói cái gì.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy sự mong đợi trong mắt của Đoạn Từ, còn có tia ánh sáng mà cậu không thể hiểu được.
"Tôi, tôi..."
Ngay sau đó, Lâm Dữ xoay người bỏ chạy, chạy trở lại tòa nhà O, chạy vào phòng ngủ, rồi chui tọt vào trong chăn bông.
Cậu nhìn trần nhà màu trắng, hơi thở hổn hển, tim đập nhanh đến mức như thể sắp nổ tung ra vậy.
Đoạn Từ thực sự thích cậu?
Đoạn Từ thực sự thích cậu?
Lâm Dữ ôm lấy chăn, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
Trong lúc vô tình, trời đã sáng.
Điện thoại dưới gối hơi rung, Lâm Dữ lập tức tỉnh táo lại.
Cậu lập tức ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, là của Quý Hoằng gọi tới.
Quý Hoằng đang rửa mặt, giọng nghe có chút hàm hồ:
"Lâm Tiểu Dữ, hôm nay cậu nhớ phải đi học đấy."
"Lão Đoạn về nhà rồi, không biết mấy ngày nữa mới trở lại."
Lâm Dữ sửng sốt một chút rồi đáp: "Ừ."
"Vậy tôi cúp nha."
Lâm Dữ vội vàng nói: "Chờ một chút."
Quý Hoằng nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Lâm Dữ chậm rãi nói: "Ừm, tôi có thể ở một mình với bạch, bạch hồ một lúc không?"
Có một số điều mà không ai có thể nói ngoại trừ Bạch Ly.
Quý Hoằng cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà hôm nay tôi muốn mang nó đi làm một số kiểm tra sức khoẻ."
"Buổi chiều trở về tôi sẽ đi tìm cậu."
"Được."
Tối thứ năm là tiệc mừng năm mới, thứ sáu bắt đầu nghỉ tết nguyên đán.
Từ tiết học đầu tiên, hầu hết học sinh đều mất tập trung, Lâm Dữ nhìn vào chỗ bàn học của Đoạn Từ mà ngẩn người.
Giáo viên dạy hóa và sinh đều không lên lớp, trực tiếp giao bài tập, bảo mọi người làm xong bài tập thì kỳ nghỉ mới có thể chơi cho tận hứng.
Suốt cả ngày, Lâm Dữ không động lấy một chữ trong bài tập.
Lúc chạng vạng, mọi người đều bàn tán xôn xao về tiết mục văn nghệ của tối nay.
Trần Thần quay đầu lại muốn tán gẫu, lặp lại vấn đề hai lần, Lâm Dữ mới lấy lại tinh thần:
"Cậu nói gì cơ?"
Trần Thần cười hì hì trêu ghẹo hỏi: "Đang nhớ ai à? Nghiêm túc như thế."
Lâm Dữ quay mặt đi, cứng đờ nói: "Không có ai cả, tôi chỉ là đang ngẩn người thôi."
Trần Thần tiếp tục hỏi: "Ngày đầu năm mới, cậu tính như nào?"
"Mẹ tôi sẽ đưa tôi đến trang trại trên núi."
Lâm Dữ dừng lại, vốn định đùa giỡn.
Nhưng bây giờ cậu lại không có tâm trạng.
"Tôi cũng không biết nữa."
Trần Thần lại hỏi Lục Vưu: "Cậu thì sao?"
Lục Vưu nhàn nhạt liếc cậu chàng một cái, Trần Thần cười nói: "Cậu còn chưa đủ yên lặng sao, mau tiếp tục đi."
Bữa tiệc mừng năm mới bắt đầu lúc 7:00 thì 6:15 Chung Trung đã bước vào lớp học.
"Lớp trưởng điểm danh đi, chuẩn bị xuất phát."
Tất cả mọi người đều bị kích động, tiếng "Vâng" của mỗi người càng lớn hơn.
Lúc đọc đến tên của Đoạn Từ, Đào Hoành Dật liếc nhìn chỗ ngồi của hắn, nhảy tới người kế tiếp.
"Trần Thần."
"Có!"
"Được rồi, tất cả mọi người đều đã đầy đủ, ra cửa xếp hàng, xuất phát."
Khi vừa bước đến trung tâm hoạt động học sinh, Lâm Dữ nhận được cuộc gọi từ Quý Hoằng nhờ cậu đến đón Bạch Ly ở cửa.
Cậu mới vừa đi ra ngoài, Quý Hoằng liền vội vã chạy tới, giao balo cho cậu.
"Cậu tối nay không có sao chứ?"
Lâm Dữ gật đầu: "Làm sao vậy?"
Quý Hoằng thoạt nhìn rất gấp, y thở hồng hộc nói:
"Bây giờ tôi phải đến bệnh viện, làm phiền cậu chăm sóc nó một buổi tối nhé."
"Sáng sớm ngày mai anh tôi sẽ đến đón."
Mí mắt Lâm Dữ giật lên: "Ai xảy ra chuyện rồi?"
Quý Hoằng do dự một lát, mới nói:
"Là Đoạn gia gia, thân thể ông vốn không tốt lắm."
"Lão Đoạn về nhà cũng là bởi vì chuyện này."
Y cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động, vội vã nói:
"Xe đến rồi, tôi đi trước đây."
Lâm Dữ ôm balo, không nhúc nhích.
Bạch Ly tự mình đẩy dây kéo ra, chui đầu lên:
"Cậu còn sững sờ ở đây làm gì? Mau vào thôi."
"Tôi muốn xem biểu diễn."
Lâm Dữ hoảng hốt gật đầu: "Được."
Chỗ ngồi là căn cứ vào lớp để phân, chỗ ngồi của ban một là ngay tại lối vào, Lâm Dữ đi vào nhìn thấy Trần Thần hướng về phía cậu vẫy tay.
"Bên này, bên này nè."
Trần Thần chỉ vào vị trí ở hàng trước nói: "Để cho cậu hai chỗ đấy."
Lâm Dữ ngơ ngác: "Hai chỗ?"
Bạch Ly nhảy tới một chỗ trống trong đó, đang muốn khen Trần Thần có mắt không tồi thì nghe thấy Trần Thần nói:
"Lỡ như Đoạn thần tới đây thì có chỗ để ngồi."
Lâm Dữ rũ mắt, mới vừa muốn nói chuyện, hai MC đã đi lên trên khán đài, xung quanh bùng nổ một trận hoan hô.
Trần Thần kích động vỗ vỗ lưng ghế dựa của Lâm Dữ:
"Bắt đầu, bắt đầu rồi."
Bạch Ly đứng ở trên ghế cũng không nhìn thấy biểu diễn, không thể làm gì khác hơn là nhảy lên trên vai Lâm Dữ, vừa xem vừa chê người này xấu, người kia mập.
Lâm Dữ dựa lưng vào ghế dựa, cậu căn bản không hề tập trung, không nhìn thấy những tiết mục biểu diễn đó.
Rõ ràng xung quanh đều là bạn bè thân quen, rõ ràng toàn trường đều là tiếng cười cười nói nói, vậy mà trong lòng cậu lại một mảnh vắng vẻ.