Khuôn mặt nghiêng của Đoạn Từ không mang tính xâm lược cao như chính diện, sống mũi thẳng, lông mi dày tạo thành bóng trên mặt.
Có lẽ bởi vì có mùi máu của hắn, Lâm Dữ đột nhiên cảm thấy Đoạn Từ thật đẹp trai.
Đoạn Từ nâng mí mắt, cười như không cười hỏi:
"Nhìn cái gì hửm?"
Lâm Dữ chậm rãi xê dịch ánh mắt về phía ngoài cửa sổ nhìn bầu trời trong xanh:
"Tôi thấy trời hôm nay rất đẹp."
Đoạn Từ cũng nhìn qua, gật đầu nói:
"Thời tiết khá đẹp, muốn trốn tiết không?"
Lâm Dữ quay mặt đi: "Một mình cậu đi đi."
Vừa vặn, tỉnh lại một cái đã câu dẫn hắn.
Đoạn Từ khẽ cười nói: "Một người thì chán lắm, hai người mới vui."
Lâm Dữ hừ hừ hai tiếng, lòng nói không tiện, vì tôi chẳng phải là người.
"Cậu có thể đi với Qúy Hoằng."
"Dạo này cậu ta rất bận rộn."
Đoạn Từ hiểu rất rõ Quý Hoằng, khoảng thời gian này có lẽ đang vội vàng theo đuổi Omega, ước gì mỗi ngày đều được tới lớp.
Trần Thần ôm sách bài tập trở lại phòng học, nhìn thấy Đoạn Từ thì hô lên:
"Đoạn ca, Chung lão sư bảo cậu tới văn phòng một chuyến kìa."
Đoạn Từ không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng là nói cuộc thi gì đó.
"Em ngồi đi."
Chung Trung chỉ ghế bên cạnh, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đoạn Từ mở miệng nói:
"Thưa thầy, có gì thì thầy cứ nói thẳng đi."
Chung Trung thở dài, hỏi: "Gần đây quan hệ của em và Lâm Dữ như thế nào?"
Từ lớp 10 đến lớp 12 của Đoạn Từ đều là do ông quản, thêm việc Đoạn gia đã từng nhắc nhở một chuyện, ông biết Đoạn Từ không thể nào thích Omega được.
Khoảng thời gian này Đoạn Từ luôn đến lên lớp thì không nói, nhưng vẫn ngồi ở bên cạnh Lâm Dữ, tình cờ táy máy tay chân thì...
Chung Trung nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một lý do: Bạo lực học đường.
Đoạn Từ: "Rất tốt."
Nghe thấy câu trả lời này, Chung Trung cảm giác càng nguy rồi.
Đây không phải là lấy bắt nạt bạn học làm thú vui chứ?
Nếu không phải chú của Lâm Dữ hỏi tình trạng gần đây của Lâm Dữ, ông cũng không nghĩ đến việc tra chuyện này.
Ông nói một cách uyển chuyển: "Lâm Dữ tới trường chúng ta đọc sách cũng không dễ dàng gì, thân thể em ấy lại không tốt, dễ sinh bệnh, sức khỏe không thể so được với em, ngoài ra gia đình cũng không có điều kiện tốt như những em khác được."
"Có một số việc em cũng không cần quá so đo với bạn."
"Như vậy đi, tầm lúc tối thầy sẽ đổi vị trí cho em ấy, cách xa em một chút nhé."
Đoạn Từ nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Thầy cho rằng em đang bắt nạt cậu ấy sao?"
Chung Trung rất lúng túng, đứa nhỏ này sao có thể nói thẳng ra như vậy chứ.
Đúng thật là như vậy.
Đoạn Từ thấy có chút buồn cười, giải thích:
"Em đang dạy kèm cho cậu ấy."
Nét kinh ngạc trên mặt Chung Trung không thể giấu được: "Em còn có thể dạy kèm cho em ấy à?"
Đoạn Từ hoàn toàn không biết mình đã chạy một vòng trong quỷ môn quan.
Hắn sờ sờ cằm, ranh mãnh hỏi:
"Vậy có nghĩa là cậu thích tin tức của tôi hử?"
Lâm Dữ đúng là có thích, nhưng lại không muốn bị Đoạn Từ biết cậu thích.
Đang nghĩ ngợi không biết nên nói như thế nào thì tiếng chuông vào học đã cứu cậu.
"Mau lên lớp, đừng nói chuyện."
Giải quyết xong nan đề quấy nhiễu, cả người Lâm Dữ sáng láng, tinh thần phấn chấn, khi đi học còn chủ động giơ tay trả lời không ít câu hỏi, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa đã làm xong bài tập hai môn.
Buổi trưa lúc tự học thì Lục Vưu trở lại, nhìn thấy Đoạn Từ nằm nhoài ở vị trí của mình ngủ bỗng ngây ngẩn cả người.
"Chúng ta đổi chỗ ngồi sao?"
Lâm Dữ lắc đầu, kêu Đoạn Từ tỉnh:
"Lục Vưu trở lại rồi, cậu mau trở về chỗ mình đi."
Đoạn Từ giương mắt nhìn Lục Vưu, thầm nghĩ trở về thật đúng lúc nhỉ.
Lục Vưu hiểu rõ, mình đang làm phiền đôi vợ chồng trẻ.
Liền vội vàng nói: "Tôi ngồi phía sau là được."
Đoạn Từ đi ra, miễn cưỡng nói: "Không có chuyện gì, cậu ngồi đi."
Cũng ngồi không được bao lâu nữa đâu.
Lục Vưu lấy sách trong cặp ra, mới vừa cùng Lâm Dữ nói một câu, thì thấy Chung Trung đi vào.
"Lớp học sẽ kết thúc sớm, thầy sẽ đọc lại kế hoạch chỗ ngồi mới, các em sẽ thay đổi nó sau giờ học."
"Bàn đầu tiên, Điền Quỳnh, Phương Phát."
......
"Trần Thần, Lục Vưu."
"Đoạn Từ, Lâm Dữ."
Lâm Dữ kinh ngạc, quay người nhìn về phía Đoạn Từ.
Đoạn Từ vô tội buông tay, tỏ vẻ chuyện này không có quan hệ gì với mình.
Chung Trung mới vừa đọc xong chỗ ngồi của cả lớp, chuông tan học liền vang lên.
Mông Lục Vưu ngồi còn chưa nóng đã bị kêu đổi chỗ ngồi.
Chỗ ngồi của Lâm Dữ được chuyện từ gần lối cửa sau thành gần cửa sổ, chỉ cần chuyển bàn ghế kéo về phía trong là xong.
Đoạn Từ đứng lên, chủ động giúp cậu đẩy bàn, rồi đem mình bàn học mình đẩy lên trước.
Hắn ngồi xuống, nhìn Lâm Dữ nháy mắt mấy cái:
"Thật trùng hợp nhỉ."
Lâm Dữ hoàn toàn không nghe lọt hắn đang nói cái gì, vì mắt cậu đang dính chặt ở chỗ vết thương trên ngón tay phải của hắn.
Vết thương không sâu, chỉ có một chút máu, Đoạn Từ cũng không chú ý tới.
Thấy cậu không phản ứng, Đoạn Từ giơ tay, quơ quơ trước mặt Lâm Dữ.