Lý Bối Bối nhíu mày nhưng vì cô vẫn còn là con tin nên chỉ có thể nghe theo mà làm, đọc hết nội dung tờ giấy Lý Bối Bối không giấu được sự ngạc nhiên của mình: "Cô muốn tôi lấy tin thạch trong đầu của cô đi chữa trị cho Hàn Thiên Kỳ, cô điên sao? Như vậy cô thật sự sẽ chết đó."
Hạ Hạ bình tĩnh nói: "Tôi biết mình đang làm gì, với lại đây không phải là lần đầu tiên tôi chết."
Lý Bối Bối không chắc chắn nhìn cô hỏi lại một lần nữa: "Cô chắc chắn?! Cô không sợ tôi không làm theo sao?"
Hạ Hạ lại tiếp tục cười, nhưng nụ cười này lại như không cười : "Tôi đương nhiên không tin cô, nhưng mà cô yêu tâm tôi vẫn dõi theo cô và sẵn sàng kéo cô theo tôi đó."
Lý Bối Bối thật sự không biết Hạ Hạ lấy đâu ra tự tin đó, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại Lý Bối Bối vẫn không hiểu: "Tại sao cô không biến Hàn Thiên Kỳ thành tang thi để rồi hắn sẽ không chết nữa, chỉ cần để hắn tiến giai là được mà."
Hạ Hạ nhướng mày hàm ý tuy rằng không rõ nhưng mà lời nói lại có hàm ý và mục đích rõ ràng: "Thật sự ba tháng trước tôi cũng từng nghĩ đến việc này, cũng nghĩ đến việc cả hai cùng chết nhưng mà so với chết tôi càng muốn anh ấy sống."
Lý Bối Bối không xác định hỏi: "Vì yêu?! Cô yêu hắn ta?"
Hạ Hạ bảo trì mỉm cười không nói nhưng mà hành động của cô lại rõ ràng.
Lý Bối Bối nhìn Hạ Hạ một lúc rồi mới nói: "Tôi sẽ giúp cô. Có điều cô có thể cho tôi biết rốt cuộc Hàn Thiên Kỳ quan trọng với cô như thế nào?"
Hạ Hạ chỉ nói hai từ, mà hai từ này khiến cho Lý Bối Bối sững người.