Không biết có phải ảo giác của Hạ Hạ không nhưng mà luận về sự nhạy bén của cô thì không thể nào cô lầm được.
Có một cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm nhìn đến mức lông tơ của Hạ Hạ muốn nổi lên hết.
Theo như suy đoán của cô thì bình thường nguyên chủ là một người không thể tu luyện võ được nên chỉ nhận được những ánh mắt khinh bỉ.
Ánh mắt này nhìn cô không phải khinh bỉ cũng chẳng có ác cảm gì mà chỉ đơn thuần là một ánh mắt nhìn thấy người mình yêu thích?!
Chẳng lẽ boss nhà cô tìm đến nơi rồi?!
Hạ Hạ bỗng nhiên ngước đầu lên thì thấy ánh mắt hoàng thái hậu đang nhìn chằm chằm cô.
Hạ Hạ: "..."
Cái quái gì vậy? Đừng nói nãy giờ là ánh mắt hoàng thái hậu nhìn cô nha. Làm cô mừng hụt tưởng đâu boss nhà cô tìm tới nơi rồi.
Hoàng thái hậu hôm nay cũng không trông mong đợi chờ gì nhi tử của mình tìm được người thương, bà đã quá quen thuộc trong ba năm nay rồi.
Nhưng mà hôm nay có chút đặt biệt, bà thấy nhi tử của mình nhìn một cô nương hơn ba lần.
Đúng vậy là hơn ba lần đó!
Trời mới biết bà cảm thấy mừng như thế nào.