Cuối cùng ngày hôm nay sau khi uống thuốc xong thì được Hạ Hạ tặng cho một cây kẹo hồ lô, Thượng Trầm rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: "Ngươi thật sự xem ta trở thành trẻ con rồi à?" Dù cái trò dụ dỗ hệt như những nữ nhân đã có con dù cách này dụ dỗ cho con mình uống thuốc! Mà hình như ngày xưa mẹ hắn cũng đã dù chiêu này với hắn rồi thì phải.

Hạ Hạ nhướng mày nói: "Không phải vì sợ thuốc đắng quá hay sao?"

Thượng Trầm không biết làm sao để tiếp lời, thuốc thì quả thật là rất đắng. Nhưng khi hắn uống cũng đâu có biểu hiện gì quá rõ đâu, hơn nữa hắn cũng không cần cô dùng cách này để dỗ hắn!

Cuối cùng Thượng Trầm như nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu: "Tóm lại không được làm như thế nữa."

Hạ Hạ hiểu ý, cô vỗ vỗ vai hắn, nói: "Không ai quy định chỉ có trẻ con mới thích ăn đồ ngọt, như ta đây chẳng phải hôm trước cũng mới ăn cái bánh nếp hay sao? Có trẻ con đâu ngược lại còn no nữa."

Hạ Hạ nhắc Thượng Trầm mới nhớ, hôm trước Giang Tam bỗng dưng hứng thú muốn làm thử bánh nếp cuối cùng ngon thì ngon thật nhưng lại quá nhiều chẳng ăn hết nên phải cho những nhà kế bên. Lúc đó hình như hắn và Hạ Hạ cả hai đều chỉ ăn một cái, lúc đó vì vừa mới qua giờ cơm trưa không lâu nên Thượng Trầm còn rất no nến ăn ít còn Hạ Hạ thì cơm trưa hình như ăn còn chưa đầy chén nữa.

Quen hơn một tháng rồi bây giờ Thượng Trầm mới để ý thấy Hạ Hạ thật sự ăn rất ít, không biết có phải do cô kén ăn hay là ăn ít nữa.

Hạ Hạ vừa dọn chén thuốc vừa nói: "Chúng ta gặp là lúc độc Băng Cốt trong người ngươi phát tác, bây giờ cũng đã gần hết tháng rồi nếu như tối hôm nay hoặc ngày mai độc Băng Cốt không phát tác nữa thì xem ra thuốc này hiệu nghiệm còn nếu phát tác thì phải thay thuốc khác." Ngày mai chính là hết một tháng kể từ lần phát độc kia của Thượng Trầm.

Ngay từ đầu Hạ Hạ cũng đã nói rõ cô không biết thuốc giả này thành công hay không vậy nên phải dùng thuốc nguyên một tháng nếu nguyên một tháng rồi mà độc không phát tác thì đây chính là thuốc giả độc Băng Cốt, còn nếu mà độc Băng Cốt còn phát tác thì đổi thuốc, đổi đến khi nào trị được độc thì thôi. Đương nhiên Hạ Hạ không phải lấy thảo dược bừa mà chế thuốc giải, sư phụ Tiêu Lượng Sơn có bản thuốc giả độc Băng Cốt nhưng mà nó vẫn còn thiếu tận ba thứ, Hạ Hạ chỉ cố thông qua một số tình tiếc ít ỏi trong nguyên tác cố gắng tìm thảo dược đúng để chế ra thuốc giả thôi.

Đương nhiên điều kiện đầu tiên của nó là phải đảm bảo an toàn cho Thượng Trầm rồi.

Nghe cô nói như thế thì Thượng Trầm gật đầu, hắn nhìn xâu kẹo hồ lô trên tay rồi phát ngốc, không biết là đang suy nghĩ gì. Trước khi thân ảnh Hạ Hạ hoàn toàn ra khỏi phòng thì Thượng Trầm mới lên tiếng: "Tốt nhất tối hôm nay và ngày mai cô đừng ra khỏi phòng, thuốc thì cứ để Giang Tam nấu rồi đưa đến đi."

Nghe Thượng Trầm nói như thế thì Hạ Hạ không bước đi tiếp nữa, cô quay người lại đối diện với Thượng Trầm, hỏi: "Lo lắng ta bị thương à?"

Tai của Thượng Trầm đỏ lên nhưng vẫn cứng miệng nói: "Đương nhiên rồi, nếu ngươi bị thương thì ai sẽ trị bệnh cho ta? Đừng có suy nghĩ theo phương diện tình cảm kia, ta... ta chưa muốn yêu đương." Mới quen hơn một tháng yêu đương cái gì mà yêu đương!

Có lẽ Thượng Trầm không phát hiện ra rằng nếu bản thân hắn thật sự muốn từ chối Hạ Hạ thì hắn đã sớm nói "ta không có tình cảm với ngươi" chứ không phải là "ta chưa muốn yêu đương".

||||| Truyện đề cử: Thí Thiên Đao |||||

Hạ Hạ cười cười không trực tiếp chọc thủng câu trả lời bán đứng hắn sớm đã có suy nghĩ phương diện tình cảm với cô: "Thuốc này rất khó nấu không phải cứ bỏ nguyên liệu vào là nấu được đâu, ngốc à. Nếu đưa Giang Tam nấu thì nó sẽ không hiệu quả, vẫn nên để ta nấu đi."

Trọng điểm của Thượng Trầm đã đặt nơi khác hoàn toàn không để ý đến việc Hạ Hạ đã nói mình ngốc. Hắn nhíu mày bâng khuâng một lát rồi nói: "Thế ngươi nấu xong thì đưa Giang Tam mang đến đây cho ta."

Không biết lời này của hắn đã chọc đến điểm cười nào của Hạ Hạ mà cô lại cười xoa xoa đầu hắn, nói: "Yên tâm, ngươi không làm ta bị thương được đâu. Ngoan, ăn hết xâu hồ lô rồi đi nghỉ ngơi đi."

Có lẽ do tiếng cười nhè nhẹ này của Hạ Hạ quá êm tai nên Thượng Trầm ngơ ngác, chậm mất một nhịp. Cho đến khi Hạ Hạ hoàn toàn đi khuất bóng rồi thì Thượng Trầm mới kịp phản ứng lại hành động lút nãy của cô.

Thượng Trầm căm phẫn mà cắn một viên kẹo hồ lô, trong lòng mắng Hạ Hạ lại xem mình như trẻ con.

"Lại còn xoa xoa đầu ta, cũng không biết ngươi lớn hơn ai mà lại đi dùng hành động xoa đầu đó. Đúng là tức chết mà."

Hừ một tiếng, Thượng Trầm lại cắn một viên kẹo hồ lô xả giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play