Hạ Hạ bắt mạch cho Thượng Trầm, Giang Tam ở bên cạnh không ngừng đi qua đi lại dùng giọng điệu của người mẹ già lo lắng cho con mà nói với Thượng Trầm: "Công tử sao người lại không nói cho ta biết rằng người cũng có thêm căng bệnh kì quái này? Nếu biết sớm thì có phải tốt hơn không? Người có thể sẽ không..."
Nhưng hắn còn chưa nói hết những lời càm ràm của mẹ già đó thì Thượng Trầm đã lên tiếng cắt ngang: "Nếu biết sớm thì cũng phải uống thứ thuốc đen thui đó còn chưa chắc tốt hơn, còn nữa người đừng có đi qua đi lại như thế chóng mặt quá!"
Giang Tam nghe thế ngoan ngoãn đứng im lại một chỗ, hắn từ bỏ giao tiếp với Thượng Trầm mà chuyển sang giao tiếng với Hạ Hạ: "Quỷ Y cô nương, công tử nhà ta mắc bệnh gì vậy? Có liên quan đến độc Băng Cốt hay không?"
Hạ Hạ buông tay, Thượng Trầm cũng rút cánh tay của mình lại dấu trong chăn hệt như chỉ cần hắn để ở ngoài thì Hạ Hạ sẽ tiếp tục cưỡng chế bắt lấy tay hắn mà kiểm tra vậy.
Giống như lúc hắn vừa tỉnh lại thì phát hiện mình đã vô thức ôm lấy Hạ Hạ còn ôm thật chặt giống như hận không thể dung hòa cô vào xương cốt của mình vậy, còn Hạ Hạ không chỉ không đẩy ra mà còn vỗ vỗ lưng hắn hệt như đang dỗ dành trẻ nhỏ. Hắn lớn hơn cô đó! Đừng có dùng cái trò dỗ trẻ con đó nữa, không có tác dụng.
Bởi vậy nên lúc đó Thượng Trầm hừ một tiếng rồi đẩy Hạ Hạ ra, miệng còn chưa hạ lệnh tiễn khách thì vị khách kia đã động thủ bắt lấy tay hắn rồi.
Không biết có phải là do cơn ác mộng hay là hắn ngủ không đủ giấc hay không mà khi Hạ Hạ cưỡng chế muốn bắt lấy tay hắn thì Thượng Trầm cũng chỉ né vài cái đơn giản sau đó ngoan ngoãn để cô kéo tay ra mà bắt mạch. Hắn dường như ngay giây phút đó đã có chút mềm lòng, không muốn hại người đối diện. Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy cô sau khi cô gỡ bỏ cái nón vướng víu kia xuống, hắn cũng như bị hút hồn mà ngẩn ngơ nhìn gương mặt đó.
Thượng Trầm đang suy tư điều gì đó trong lòng thì Hạ Hạ không rõ, cô trả lời câu hỏi của Giang Tam.
"Cái này không liên quan đến độc Bạch Cốt mà liên quan đến tim mạch, công tử nhà ngươi bệnh xuất phát từ tâm, nếu ngày càng ưu phiền thì bệnh càng nặng. Tâm bệnh chính là loại bệnh khó trị nhất."
Trong lòng Giang Tam và Thượng Trầm đều lập lại hai từ "tâm bệnh" kia. Thượng Trầm đại khái cũng biết bệnh của mình là xuất phát từ cơn ác mộng kia vì hắn chính là người bệnh, còn Giang Tam thì không phải là người bệnh, hắn là người ngoài cuộc hoàn toàn không hiểu tâm bệnh từ đâu mà xuất phát. Nhưng mà thời thiếu niên không ai mà không thích đọc thoại bản* anh hùng phiêu lưu này nọ, hắn cũng từ đọc qua cung đấu một lần nên cũng hiểu đại khái tâm bệnh là gì.
*Thoại bản: Tiểu thuyết ở cổ đại.
Có điều....
Giang Tam ngây thơ hỏi: "Công tử người đang tương tư ai à?"
Vừa nghe hắn hỏi như thế thì Thượng Trầm đã bị chính nước bọt của mình làm cho ho sặc sụa. Giang Tam thấy thế càng ngơ ngơ ngác ngác quay sang hỏi Hạ Hạ: "Bộ ta nói sai gì à?"
Hạ Hạ không bày tỏ ý kiến gì.
Giang Tam không sai, Thượng Trầm tương lai là nói chuyện yêu đương với cô nhưng bây giờ chắc là chưa đến mức tương tư thành bệnh được.
Có lẽ đã quá quen thuộc với Giang Tam bên Thượng Trầm dùng cái ngón chân cũng suy nghĩ ra được vì sao Giang Tam hỏi ra được câu này. Hắn mắng: "Ngươi đọc thoại bản ít thôi."
Giang Tam gãi gãi đầu, bộ dáng ngốc đên không thể tả được. Hạ Hạ cũng có chút hoài nghi có khi nào kẻ hôm đó nhảy từ máy nhà phòng trọ xuống rồi đền tiền cho chủ quán với phong thái lạnh lùng không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh là người cùng cha khác ông nội của Giang Tam hay không?
Nếu không phải hắn đến bây giờ vẫn còn là người bên cạnh bảo vệ và trung thành với Thượng Trầm nhất thì Hạ Hạ cũng hoài nghi Giang Tam thật sự là một tên ngốc may mắn ở hiền gặp lành được bụt hiện lên ban cho cuộc sống thoải mái bên cạnh Thượng Trầm.
Nếu biết Hạ Hạ cho rằng cuộc sống của hắn thoải mái ở bên cạnh Thượng Trầm thì Giang Tam sẽ khóc thật to mà trả lời rằng: "Thoải mái cái gì mà thoải mái? Không thấy ta mỗi ngày đều dùng bộ dáng của bà mẹ già quan tâm từng li từng tí cho con trai mình hay sao? Bộ dáng mỗi ngày sợ mình lơ là thì con trai mình liền bị bắt cóc là thoải mái sao? Ta cũng khổ gần chết!"
Tiếc rằng hắn không biết Hạ Hạ nghĩ thế, Giang Tam hỏi: "Thế tâm bệnh này trị thế nào?"
Hạ Hạ thật sự muốn nói một câu: "Thiếu niên à ngươi đọc thoại bản bỏ trang hay sao?" Hạ Hạ dám chắc dù cổ đại hay hiện đại chỉ cần xuất hiện tâm bệnh thì kiểu gì cũng sẽ có người nói rằng tâm bệnh thì phải chữa bằng cách diệt trừ nguồn gốc của tâm bệnh đó hoặc nguyên nhân chính của tâm bệnh. Và cô dám chắc rằng Giang Tam đọc bỏ chương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT