“Tôn trọng?” Lục Tầm Thường cười lạnh, khinh thường nhìn Trương Vũ Phàm: “Tôi không nghe lầm đó chứ, cậu chủ nhà họ Trương mà tôn trọng một trợ lý nhỏ sao? Anh giả vờ làm gì? Ai biết được anh lại đang tính toán chuyện xấu xa gì.”
Trương Vũ Phàm cau mày, chỉ thằng vào Lục Tầm Thường: “Sao… sao anh dám nói như thế?”
“Nếu cậu chủ nhà họ Trương không ra tay thì tránh sang một bên ()
“À.” Lục Tâm Thường lại cười lạnh: “Cô trợ lý nhỏ, cô còn dám hỏi tôi định làm gì hả? Hôm nay là các cô tự dâng mình đến cửa nên đừng trách tôi không khách khí.”
Thẩm Kiều cảm nhận được nguy hiểm gần kề, muốn hét lên nhưng lại bị người đàn ông phía sau cô đánh vào gáy, Thẩm Kiều liếc mắt nhìn rồi cơ thể bắt đầu ngã xuống.
Không có ai đỡ được cô, chỉ có Trương Vũ Phàm nhanh tay lẹ mắt lại đỡ cô, sau đó cau mày nhìn Lục Tầm Thường.
“Giám đốc Lục, anh đang làm cái gì vậy?”
Lục Tầm Thường nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt đầy nham hiểm: “Mau cút ra.”
Trương Vũ Phàm ôm chặt Thẩm Kiều vào lòng ngực: “Mấy người định ra tay với Thẩm Kiều? Cô ấy là trợ lý của cậu Dạ đó, anh dám đắc tội với cậu Dạ ở cái thành phố Bắc này
“À, tôi cứ đối đầu với cậu ta đó.”
Lục Tầm Thường nheo mắt đầy nguy hiểm rồi tiếp tục nhìn chằm chằm anh ta: “Trương Vũ Phàm đúng không? Anh giao người ra đây, còn không tôi đánh ngất luôn anh rồi mang đi một thể nhé?”
Trương Vũ Phàm nghe thấy vậy, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của Lục Tầm Thường, thế nhưng anh ta không định buông Thẩm Kiều ra.
“Chỉ vì một trợ lý nhỏ mới gặp mà anh muốn đắc tội với tập đoàn nhà họ Lục sao?”
Nghe xong, Trương Vũ Phàm thả lỏng tay ra, tên đàn em kia thuận lợi bắt lấy Thẩm Kiều.
Sau đó, Thẩm Kiều bị đưa khỏi buổi tiệc, rất nhiều người nhìn thấy, nhưng khi thấy phong thái thản nhiên của Lục Tầm Thường thì mọi người đều cho là chuyện riêng của hai người họ, không để ý tới nữa.
Toàn bộ người đều đi rồi, Trương Vũ Phàm cảm thấy bối rối, gọi cho thư ký của mình ngay tức khắc.
“Mau đi lên lầu báo cho Ngài Chu là trợ lý nhỏ đi cùng cậu Dạ bị Lục Tầm Thường đánh ngất xỉu và mang đi rồi.”
Thư ký giải thích rằng: “Cậu chủ Phàm, chắc là anh không biết chuyện giữa hai nhà Lục, Dạ rồi? Tôi cũng vừa biết được thông tin này, nghe nói Lục Tầm Thường đã dắc tội với cậu Dạ, cậu Dạ sai người làm cho anh ta tàn tật, bình thường tên Lục Tầm Thường thích làm gì nhất chứ?
Bây giờ trở thành tên tàn phế rồi, chắc không thể kiềm chế được cơn tức của mình nữa, chắc nghĩ là không còn gì đề mất nữa.
Trương Vũ Phàm nghe thấy mấy câu này lại cau mày, nói thẳng: “Lục Tầm Thường chơi đùa với phụ nữ như vậy, đánh cho tên đó tàn tật không phải quá tốt rồi sao? Đúng là trừ hại cho dân.”
“Cậu Phàm, anh có hiểu ý của tôi không vậy? Ý tôi là hiện tại nhà họ Lục đã trong trạng thái không còn gì để mất nữa rồi, sợ là cái gì bọn họ cũng dám làm, liên luy đến nhiều người, tốt nhất là chúng ta không nên dính đến chuyện này.”
Trương Vũ Phàm vẫn cau mày: “Ý của cậu là giờ tôi phải giả vờ không quan tâm, không thấy chuyện gì đang xảy ra ấy hả?”
Thư ký: “Đúng vậy, tốt nhất là
như thế.”
Trương Vũ Phàm nhíu mày, thư
ký lại nói tiếp: “Nhà họ Trương
không giống như hai nhà Lục, Dạ,
nếu như hai nhà đó thật sự đấu
nhau…”
“Nhưng nếu như thông qua
chuyện này, nhà họ Trương chúng ta
được nhà họ Dạ bảo vệ thì sao?”
Nghe xong lời nói kinh động của
Trương Vũ Phàm, thư ký trừng to
mắt: “Cậu Phàm?”
“Tôi muốn cược một lần, anh
mau nghĩ biện pháp để liên hệ với
cậu Dạ đi, nói cho cậu Dạ biết thông
tin này, nhà họ Lục… như cái gai
trong mắt vậy, hẳn là nhiều người đã
muốn diệt trừ từ lâu rồi, chưa kể nhà
họ Lục đâu phải đối thủ của nhà họ
Dạ, chúng ta cứ đứng ngoài xem là
được.”
Dạ Mạc Thâm và Ngài Chu vừa
ngồi xuống nói chuyện được một lúc
thì có người lén lút đưa tin đến, Ngài
Chu dừng một chút, nâng mắt nhìn
về phía Dạ Mạc Thâm đối diện.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Ngài
Chu có việc gì bận sao?”
“Cậu Dạ, chuyện này có liên
quan đến cô trợ lý nhỏ của anh.”
Trợ lý nhỏ?
Thẩm Kiều? Đột nhiên ánh mắt
của Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo
lại: “Có ý gì?”
Ngài Chu bèn nói tin vừa nhận
được cho Dạ Mạc Thâm, Tiêu Túc ở
đằng sau nghe xong: “Lục Tầm
Thường? Tôi khinh, Ngài Chu, thế mà
ngài cũng làm cỗ dãi anh ta?”
Ngài Chu lúng túng sờ mũi, cười
cười: “Thật ra không phải tôi làm cỗ
đãi anh ta, chẳng qua với thân phận
của anh ta muốn lấy một tấm thư
mời từ chỗ người khác chắc cũng
không phải việc khó.”
Nghe nói vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu
mày, nói như vậy tình huống lại càng
thêm nghiêm trọng.
Tiêu Túc gấp giọng nói: “Cậu Dạ,
không phải Lục Tâm Thường vì ghi
hận chuyện lần trước, cho nên cố ý
chờ cơ hội lần này. Anh ta đã mang
trợ lý Thẩm đi đâu chứ?”
Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm rất tệ, ánh
mắt đen nhánh dọa người, giọng nói
lạnh lẽo: “Ngài Chu, chỉ sợ hôm nay
lại phải xin lỗi vì không tiếp đón được
rồi.”
Ngài Chu làm một tư thế cứ tự
nhiên, sau đó đứng dậy: ” Trợ lý
Thẩm xảy ra chuyện vào bữa tiệc
của tôi, người tổ chức bữa tiệc là tôi
đây cũng nên có trách nhiệm, tôi sẽ
bảo người đi giám sát trước, điều tra
xem bọn họ đã mang trợ lý Thâm
đến chỗ nào.”
“Làm phiền.”
Ngài Chu nói xong thì nhanh
chóng rời khỏi, Tiêu Túc cũng đầy Dạ
Mạc Thâm ra khỏi phòng, vừa nói:
“Lục Tầm Thường đáng chết kia, anh
ta sẽ làm gì trợ lý Thẩm chứ? Cậu em
của anh ta bị phế, đối với một người
đàn ông mà nói thì đây là chuyện
cực kỳ căm phẫn, cũng không biết
anh ta sẽ làm ra chuyện xấu gì.”
Tiêu Túc càng nói thì sắc mặt Dạ
Mạc Thâm càng tệ.
“Nhanh đi xử lý.”
Tiêu Túc lấy điện thoại di động
ra.
Đúng lúc điện thoại của Dạ Mạc
Thâm vang lên, là số xa lạ.
Hô hấp của Tiêu Túc dừng lại,
đứng ở một bên nhìn màn hình điện
thoại của anh.
Dạ Mạc Thâm nhận điện thoại,
ánh mắt lạnh lùng.
“Từ lúc chia tay đến giờ không
có việc gì chứ, Dạ Mạc Thâm.”
Giọng nói muốn đánh đòn của
Lục Tầm Thường truyền đến từ điện
thoại, Tiêu Túc nghe xong, lập tức
hét to mắng: “Lục Tầm Thường anh
muốn chết sao? Lại dám bất cóc
người ở bữa tiệc, các anh hí vọng
nhà họ Lục bị nhà họ Dạ chúng tôi
san bằng sao?”
“Ha ha ha ha!” Lục Tầm Thường
ác độc cười lớn: “Có bản lĩnh thì đến
đây, chỉ có điều trước khi các anh
san bằng nhà họ Lục thì cô trợ lý nhỏ
của các anh… Sẽ bị tàn phá đến
người không ra người.” Giọng nói
của Lục Tâm Thường đột nhiên trở
nên ác độc: “Dạ Mạc Thâm, vì một cô
trợ lý nhỏ mà anh không tiếc khơi lên
tranh chấp giữa hai nhà, hủy bỏ hợp
tác, thậm chí tìm người… A, tôi lại rất
muốn xem, một người đàn ông tàn
phế, có thể biến cô trợ lý nhỏ kia
thành hình dáng gì.”
Tiêu Túc: “Lục Tâm Thường, biết
điều một chút thì nhanh chóng thả
người.”
“Muốn cái gì?” Giọng nói Dạ
Mạc Thâm lạnh lẽo.
Lục Tầm Thường ở bên kia bình
tĩnh trở lại, một lát sau: “Xem ra anh
rất coi trọng cô trợ lý nhỏ này nha,
Dạ Mạc Thâm, không nghĩ tới anh
cũng có hôm nay? Bây giờ tôi nói
cho anh biết, trợ lý nhỏ của anh đã bị
tôi cho uống thuốc kích dục, đang
chờ anh đến giải cứu cô, anh có cảm
nghĩ gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT