Một mảng đen tối, cô giống như đang bị bao phủ bởi vô số những đám mây đen.

Khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, tim đập loạn lên như sắp nghẹt thở, cận kề cái chết.

Nhưng, hôm nay Dạ Mạc Thâm lại có thể xua tan triệu chứng này của cô một cách dễ dàng.

“Cái đó, thật xin lỗi…“ Thẩm Kiều chỉ có thể nhỏ giọng lên tiếng xin lỗi: “Hình như nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ gây thêm phiền phức cho anh mất, hay là…”

“Sao vậy? Đến cũng đến rồi mà còn muốn quay đầu rút lui sao? Bây giờ mới chỉ dùng thân phận bạn gái để tham gia buổi xã giao mà thôi, sau này xuất hiện với tư cách là bà Dạ, sẽ còn nhiều buổi lễ trang trọng hơn như thế này nhiều, đến lúc đó cô cũng quay đầu bỏ chạy sao?”

Cái gì chứ! Thẩm Kiều bị những lời nói phía sau của anh khiến cho choáng váng, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.

Cái gì mà sau này sẽ xuất hiện với tư cách là bà Dạ chứ? Bọn họ…không phải là sau này sẽ ly hôn sao?

Khi Thẩm Kiều vẫn đang sững sờ, thì Dạ Mạc Thâm lúc này mới ý thức được anh vừa nói cái gì, anh cau mày lại rồi nhìn cô một cái.

Quả nhiên, cô gái này lại ngây người ra rồi.

Là đang nghĩ đến câu nói vừa rồi của anh sao?

Thật không hiểu nổi, trong lòng Dạ Mạc Thâm có chút khó chịu:

“Đang nói chuyện với cô đấy, có nghe thấy không hả?”

Nghe thấy anh nói vậy, lúc này Thẩm Kiều mới kịp hoàn hồn lại, máy móc gật đầu: “Biết rồi.”

Biểu cảm trên mặt vẫn tương đối đờ dẫn, ánh mắt mờ mịt, rất hợp với chiếc váy màu xanh xám trên người cô, đầy Dạ Mạc Thâm đi phía trước cô đi theo sau, khí chất dịu dàng của cô hòa vào sự lạnh đãm và mạnh mẽ của Dạ Mạc Thâm.

Cả đoạn đường đi rất suôn sẻ, không phải không có ai muốn đến đề bắt chuyện kết thân với Dạ Mạc Thâm, mà là muốn bắt chuyện kết thân với Dạ Mạc Thâm không hề dễ chút nào.

Cho đến phút cuối cùng, ngài Chu người chủ trì của bữa tiệc này mới đi tới nâng ly để nghênh đón anh.

“Cậu Dạ đồng ý tới tham dự bữa tiệc, đây là sự vinh hạnh của tôi.”

Dạ Mạc Thâm bắt gặp ánh mắt của đối phương, nhàn nhạt nói: “Lần trước lúc đang bàn chuyện hợp tác trong văn phòng, tôi đột nhiên có chuyện gấp nên không thể đón tiếp ngài Chu chu đáo, hôm nay coi như là đến để xin lỗi.”

Xin lỗi? Đường đường là cậu hai của tập đoàn Dạ Thị vậy mà lại xin lỗi người khác sao?

Nói ra chắc ai cũng đều không tin, nhưng Dạ Mạc Thâm lại lựa lời nói như vậy, cũng coi như đã cho ngài Chu này mặt mũi rồi.

Mà ngài Chu này cũng bình tĩnh mà rất tự đắc, nâng ly với Dạ Mạc Thâm: “Cảm ơn.”

Sau đó, ánh mắt của ông ta rơi trên người Thẩm Kiều đang đứng phía sau Dạ Mạc Thâm.

Đối diện với ánh mắt của ngài Chu này, Thẩm Kiều ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Ánh mắt của ngài Chu rơi trên mặt cô không lâu rồi rời đi ngay, sau đó nhìn về phía Dạ Mạc Thâm: “Cậu Dạ?”

Dạ Mạc Thâm ngay lập tức hiểu ra, gọi Thẩm Kiều tới gần rồi dặn dò.

“Tôi phải lên tầng bàn chuyện với ngài Chu.”

Nghe thấy anh nói vậy, hô hấp của Thẩm Kiều ngay lập tức trở nên gấp gáp: “Bàn chuyện? Tôi đi cùng anh nhé?”

“Cô ở lại đây.”

Sắc mặt của Thẩm Kiều hơi tái nhợt: “Tôi, tôi ở lại đây sao?”

“Đợi tôi 15 phút thôi.

“Được, được rồi.“ Cô không có sức lực để phản kháng lại, chỉ có thể gật đâu.

Ngay sau đó Tiêu Túc cùng Dạ Mạc Thâm rời đi, trước khi đi Dạ Mạc Thâm còn dặn dò cô không được chạy lung tung, phải ngoan ngoãn ở đây chờ anh quay lại.

Nhìn bóng dáng của Dạ Mạc Thâm dần biến mất trước mắt, trong lòng Thẩm kiều có chút khó chịu.

Trong bữa tiệc lần trước, cô đi cùng với trợ lý của anh, sau khi đi vào bữa tiệc anh ta liền vứt cô lại một mình rồi đi đâu mất.

Lần này cô lấy thân phận là bạn gái cùng anh đi dự tiệc, cũng bị bỏ lại một mình.

Khi Dạ Mạc Thâm cùng ngài Chu vừa rời đi, thì chỉ còn lại một mình Thẩm Kiều ở lại, cô đơn độc đứng nguyên tại chỗ, lúc nãy đã có người tò mò về thân phận của cô rồi,

nhưng vì kiêng kị Dạ Mạc Thâm ở đó nên không có ai dám đến hỏi, bây giờ Dạ Mạc Thâm đã rời đi rồi.

Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà bước tới hỏi.

“Cậu Dạ từ trước đến giờ tham dự tiệc đều không dẫn theo bạn gái, sao đột nhiên hôm nay lại đổi khầu vị rồi?”

“Nghe nói cậu Dạ vừa mới kết hôn không lâu, lẽ nào vị này là…”

“Không phải!” Một giọng nữ thanh thúy vang lên cắt ngang lời nói của đối phương, Thẩm Kiều vô thức siết chặt tay lại, giả vờ bình tĩnh nhìn đối phương: “Xin chào mọi người, tôi là trợ lý mới của cậu Dạ, tôi họ Thẩm.”

“Họ Thẩm? Nghe nói người kết hôn với cậu Dạ tên là Thẩm Nguyệt…”

Sắc mặt của Thẩm Kiều hơi tái nhợt: “Thật sao? Xem ra là tôi có phúc ba đời rồi, vậy mà lại cùng họ với bà Dạ.”

Cô không quên những lời mà Dạ Mạc Thâm đã nói với cô.Không được để cho người ngoài biết cô là vợ của Dạ Mạc Thâm, bởi vì anh cảm thấy cô sẽ làm mất thể diện của anh.

“Thật hay giả vậy? Vợ mới cưới họ Thầm, trợ lý cũng họ Thẩm, thật sự không phải cùng một người sao?”

Thẩm Kiều cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến, nhưng quả thật chúng tôi không phải là một người.”

“Ồ, vậy thì thật sự là trợ lý rồi.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu Dạ có nữ trợ lý đó, vậy mà lại không phải là vợ mới cưới của cậu ấy.”

Thẩm Kiều lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cảm thấy trước mắt cô dần tối sâm lại, cô cắn chặt lấy môi dưới, từ từ quay người rời khỏi tầm mắt của bọn họ, rồi tự mình trốn vào một góc.

Sau khi Thẩm Kiều tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống, thì những ánh mắt dán chặt trên người cô cũng dần tản đi, ngồi một lúc lâu, cảm xúc của Thẩm Kiều mới dần dần bình tính lại, ánh mắt cũng dần trở nên trong sáng hơn.

Cô nhìn thấy trên bàn có một ly rượu vang, cô cầm lên muốn uống, nhưng lại nhớ ra bây giờ cô đang mang thai, nên lại đặt ly rượu xuống.

Ngay khi vừa đặt ly rượu xuống, thì có một giọng nói của đàn ông vang lên trên đầu cô.

“Trợ lý Thẩm, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?”

Giọng nói của người đàn ông đột nhiên xuất hiện khiến cô giật mình, cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn người vừa đi tới. Là một người đàn ông nhìn trông rất sáng sủa, mặc vest đi giày da lịch lãm, trên mặt khẽ nở nụ cười nhìn cô.

Thẩm Kiều nhanh chóng lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng tôi không biết “Không sao, tôi có thể dạy cô.”

Thẩm Kiều rũ mắt xuống: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết nhảy.”

Người đàn ông có vẻ như có chút thất vọng, nhưng anh ta vẫn cười: “Vậy cũng không sao, không nhảy cũng không sao cả, tôi có thể uống một ly với trợ lý Thầm không?”

Uống một ly? Thẩm Kiều lần nữa ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thấy nụ cười của anh ta sạch sẽ không có chút ác ý nào, nhưng ý đồ của anh ta lại rất rõ ràng, cô suy nghĩ một chút ()

“Tôi không thể uống rượu.”

Người đàn ông: “Nếu đã như vậy, vậy tôi không miễn cưỡng cô nữa.”

“Ha ha, một cô trợ lý nhỏ bé mà lại kiêu ngạo như vậy, Trương Vũ Phàm, anh cứ như vậy mà rút lui sao?”

Khi người đàn ông chuẩn bị rời đi, thì có một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên, giọng điệu mang theo chút lạnh lùng và giễu cợt.

Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Kiều bất giác mở to mắt rồi nhìn về Á.

phía phát ra giọng nói.

Lục Tâm Thường đã lâu không gặp bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Thẩm Kiều, theo sau anh ta còn có ba người đàn ông cao lớn, có vẻ như là thuộc hạ của anh ta, tư thế đi của anh ta có chút không được tự nhiên, so với lần đầu tiên gặp mặt, anh ta tràn đầy tinh thần, ngủ đủ với các loại người đẹp nổi tiếng, thì Lục Tâm Thường lúc này lại mang đến cho người ta một loại cảm giác đó là “chó chết chủ”*.

*chó chết chủ: mất đi nơi tương tựa, mất đi người chống lưng.

Nhìn thấy anh ta, Thẩm Kiểu ngay lập tức đứng lên.

“Sao vậy? Nhìn thấy tôi có phải là thấy rất sợ hãi không?” Lục Tầm Thường cười nham hiểm nhìn Thẩm Kiều, nhưng lại nói với Trương Vũ Phàm: “Tôi nói này Trương Vũ Phàm, là một người đàn ông, anh cũng quá nhát gan rồi nhỉ? Chỉ là một cô trợ lý nho nhỏ thôi mà cũng dám làm cho cậu Trương đây phải nhăn mặt, cái loại phụ nữ không biết xấu hổ này, không nên bỏ qua cho cô ta đâu.”

Trương Vũ Phàm là một người nhã nhặn, nghe thấy anh ta ăn nói thô thiền như vậy liền cau mày lại.

“Giám đốc Lục, những lời nàycủa anh..có vẻ hơi quá rồi đấy, Trương Vũ Phàm tôi từ trước đến giờ không thích làm khó người khác, cho dù là trợ lý thì thế nào, đương nhiên vẫn phải tôn trọng lẫn nhau rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play