Lúc ăn cơm bởi vì chuyện xảy ra ở trong phòng bếp nên Hàn Mộc Tử vẫn luôn rất chột dạ, lúc bưng thức ăn ra ngoài cũng không dám nhìn vào mắt Tống An vì sợ dáng vẻ của mình sẽ bị Tống An nhìn ra.

Chờ sau khi bưng đồ ăn xong Hàn Mộc Tử lấy cớ cởi áo khoác quay trở về phòng, sau đó đi vào trong toilet.

Sau khi vào toilet Hàn Mộc Tử lập tức nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương thì phát hiện bờ môi của mình ngoại trừ đỏ thì không có gì khác thường.

Cô nói chỉ có thể hôn không phải là không có nguyên nhân, nếu như hôn lâu thi bờ môi của cô sẽ sưng lên.

Đến lúc đó Tống An vừa nhìn đã biết là chuyện gì xảy ra.

Mặc dù mọi người đều biết chuyện giữa nam nữ hoặc là vợ chồng nhưng mà nếu như truyền ra bên ngoài vậy thì sẽ rất lúng túng.

May mắn là bây giờ cô nhìn thấy không có gì khác thường.

Hàn Mộc Tử nhanh chóng thả lỏng sau đó quay trở lại bàn cơm.

Cô vừa định đi xới cơm thì Dạ Mạc Thâm đã đưa cho cô một bát cơm đã được xới sẵn, Hàn Mộc Tử đưa tay vừa nhận chén cơm kia đã nhìn thấy Dạ Mạc Thâm cười như không cười liếc nhìn cô: “Không phải em đi cởi áo khoác sao?”

Hàn Mộc Tử: “…”

Cô vô thức cúi đầu xuống phát hiện quần áo ở trên người mình không thay đổi chút nào.

Hàn Mộc Tử lộ ra vẻ giật mình lo lắng, bên tai lập tức trở nên ửng đỏ.

Chắc chắn là anh cố ý.

Anh biết rõ cô xấu hổ lại còn cố tình nhắc đến chuyện này.

Hàn Mộc Tử hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh sau đó nói: “Sau khi cởi áo khoác lại cảm thấy lạnh cho nên em lại mặc vào, có vấn đề gì sao?”

Tống An đã ngồi xuống bưng bát cơm lên nghe vậy thì khẽ cười: “Đương nhiên không có vấn đề gì cả, bây giờ thời tiết như thế này vẫn nên giữ ấm thì tốt hơn nên mặc nhiều một chút.”

Hàn Mộc Tử nhìn về phía anh thấy anh lộ ra vẻ lạnh nhạt không có gì khác thường, lúc này cô mới cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều nên vội vã cuống cuồng.

Cô thuận theo bậc thang đi xuống: “Cảm ơn dì nhỏ đã quan tâm, cháu biết rồi.”

Sau đó lúc ăn cơm mặc dù Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử ngồi cạnh nhau thế nhưng Hàn Mộc Tử hoàn toàn không muốn để ý đến anh, cô chỉ nói chuyện với Tống An ngay cả quay đầu liếc nhìn anh cũng không có.

Mặc dù Tống An mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng lúc trả lơi Hàn Mộc Tử lại không ngừng nhìn Dạ Mạc Thâm vài lần, Tống An phát hiện Dạ Mạc Thâm thế mà cũng không tức giận, đôi mắt màu mực lại mang theo ý cười đầy vẻ cưng chiều.

Năm năm trước Tống An là người chứng kiến mọi chuyện của hai người.

Sau năm năm Tống An tưởng rằng duyên phận của hai người này đã chấm dứt cho nên đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho Dạ Mạc Thâm, hy vọng anh có thể bước thêm bước nữa.

Nhưng không ngờ hai người này lại gặp nhau, sau đó…

Tóm lại chuyện cũ quay lại thật sự làm cho người ta cảm thán thổn thức, hai người này có thể đi đến hiện tại cũng đã rất không dễ dàng.

Nhưng mà sau khi trải qua chuyện này Tống An cũng xem như đã nhìn ra, đoán chừng đời này hai người không thể rời khỏi đối phương.

Nghĩ tới đây ánh mắt của Tống An đột nhiên nhìn về phía Dạ Mạc Thâm hỏi.

“Hai đứa có dự định gì cho sau này chưa?”

Tống An đột nhiên hỏi một câu làm cho Hàn Mộc Tử sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn Tống An thì thấy ánh mắt Tống An nhìn về phía Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm thấy đối phương hỏi rất nghiêm khắc nên cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: “Cháu muốn kết hôn với Mộc Tử, nhưng mà…Còn phải xem Mộc Tử có đồng ý hay không.”

Bàn tay đang bưng bát cơm của Hàn Mộc Tử dừng lại sau đó nói: “Chuyện đó, dì nhỏ…Bây giờ chúng cháu muốn nói chuyện yêu đương trước, chuyện kết hôn sau này hãy nói.”

Tống An hiển nhiên biết cô đang giải vây cho Dạ Mạc Thâm để bà không hỏi nữa, thế nhưng Tống An lại không nghĩ như vậy, bà lại hỏi: “Người trong nhà của cháu đâu? Họ có biết chuyện này không?”

“Dì nhỏ…”

“Mộc Tử, cháu ăn cơm đi.” Tống An mỉm cười với cô, nụ cười kia nhìn có vẻ không có vấn đề gì thế nhưng lại có lực sát thương rất lớn.

Bây giờ Hàn Mộc Tử hoàn toàn không muốn nói về đề tài này nên chỉ có thể nhắm mắt nói: “Lúc ăn cơm trò chuyện về vấn đề này không tốt lắm đâu? Hay là chúng ta đợi ăn cơm xong rồi hãy nói?”

Vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ bị từ chối ai biết Tống An lại nhanh chóng gật đầu: “Được, vậy lát nữa ăn cơm xong rồi hãy nói.”

“Kết quả thế nào chứ? Sau khi ăn cơm xong Hàn Mộc Tử bị Tống An gọi vào phòng bếp: “Mộc Tử, làm phiền cháu rửa chén giúp dì.”

Bởi vì Dạ Mạc Thâm ở đây cho nên Hàn Mộc Tử không nói nhiều mà chỉ có thể yên lặng nhìn Tống An.

Sau đó xô đi vào trong phòng bếp nên cũng không biết Tống An và Dạ Mạc Thâm ở bên ngoài đã nói những gì, cô thật sự sợ hãi Tống An kích động sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Dạ Mạc Thâm nghe, vì vậy lúc rửa chén Hàn Mộc Tử cũng không tập trung cho lắm.

Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Mộc Tử thật sự không thể chờ được nữa quyết định muốn đi nghe lén. Cô cầm cái đĩa còn dính xà bông ddi tới một bên dự định rửa tay xong sẽ đi ra ngoài nghe lén.

Kết quả cô lại trượt tay, khi thấy chiếc đĩa sắp rơi xuống mặt đất thì cô theo phản xạ có điều kiện đưa tay chụp cái đĩa kia.

Binh binh bang bang!

Phòng bếp truyền đến tiếng vang thật lớn làm cho hai người ngồi ở trong phòng khách sợ ngây người.

Dạ Mạc Thâm gần như là lập tức đứng dậy nói xin lỗi Tống An sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.

Tống An nhìn bóng lưng của anh rồi đưa tay chống cằm không còn cách nào lắc đầu.

Cho nên nói sinh con trai có gì tốt chứ, trưởng thành rồi đều dồn tất cả tâm tư lên ttrên người của vợ, nếu như có cơ hội bà cảm thấy sinh con gái vẫn tốt hơn.

Điện thoại di động trong túi khẽ rung Tống An lấy điện thoại ra xem, sau khi nhìn thấy dãy số xa lạ được gọi tới từ nơi quen thuộc thì bà nhíu đôi lông mày thanh tú sau đó không hề nghĩ ngợi trực tiếp cúp điện thoại.

Ông già chết tiệt gọi điện thoại cho bà tại sao bà phải nghe chứ?

Nếu như không phải vì chuyện của Mộc Tử và Mạc Thâm thì cả đời này cho dù chết đoán chừng cũng sẽ không đi gặp ông ta.

Trong phòng bếp

Hàn Mộc Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn một đống bừa bộn ở dưới đất, một lúc sau cô mới kịp phản ứng.

Cô vừa mới…Vì cứu một cái đĩa sau đó lỡ tay làm rơi tất cả đồ sứ xuống dưới đất.

Đây xem như là vì nhỏ mất lớn?

Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.

Họ ngồi ở trong phòng khách phát hiện cô rửa bát mà cũng không xong vậy họ có giễu cợt cô không?

Cô ngây ngốc đứng ở đấy, cửa phòng bếp bị người ta dùng sức đẩy ra, một giây sau bóng dáng cao lớn của Dạ Mạc Thâm đi vào sau đó nhìn thấy một đống bừa bộn ở dưới đất và Hàn Mộc Tử đang ngây ngốc đứng im tại chỗ.

“Thật xin lỗi, em không cố ý, vừa rồi em đột nhiên không cẩn thận…”

Cô còn chưa nói xong Dạ Mạc Thâm đã bước nhanh đến phía trước bế ngang người cô đi ra khỏi phòng bếp.

Vừa đúng lúc gặp Tống An đang đi tới: “Sao vậy?”

Trên tay Hàn Mộc Tử vẫn còn dính xà bông hơi lúng túng nói: “Tay, cháu trượt tay.”

Nói xong cô lại phát hiện ánh mắt Tống An nhìn cô với ý vị sâu sa, Hàn Mộc Tử lập tức lúng túng, biểu cảm của Tống An giống như cảm thấy cô cố ý ném bể đồ vậy.

Cô quả thực cố kỵ việc Tống An sẽ nói quá nhiều với Dạ Mạc Thâm, nhưng mà…Cô thật sự không ngờ cách kia lại làm cô vô ý trượt tay, sau đó lại…

“Dì Tống, dì ngồi đi, cô ấy bị thương nên cháu giúp cô ấy xử lý vết thương đã.”

Hàn Mộc Tử nháy mắt, cô bị thương? Lúc nào chứ? Sao cô lại không biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play