Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử lắc đầu, khẽ nói: “Con cũng không rõ, đi một bước trước tính một bước đi.”
Tống An cẩn thận nhìn cô một cái, cuối cùng nhẽ vỗ tay cô nói: “Làm khó đứa trẻ như con rồi.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe giống như có tiếng người đang mở cửa, lỗ tai Hàn Mộc Tử bỗng nhúc nhích, lập tức liếc nhìn đồng hồ.
“Mạc Thâm tan làm rồi, dì nhỏ, trưa hôm nay dì ở đây ăn cơm đi, chúng ta cùng nhau ăn.”
Tống An suy nghĩ, không từ chối, gật đầu nói được.
Hàn Mộc Tử đi vào nhà bếp, sau khi bước vào cô mới đột nhiên nghĩ tới một việc, tối hôm trước Dạ Mạc Thâm trúng thuốc, trong lúc cô mơ màng dường như có gọi tên anh.
Dựa theo biểu hiện mấy ngày nay của Dạ Mạc Thâm, anh hẳn không có phát hiện.
Sau khi Dạ Mạc Thâm vào cửa, nhìn thấy có thêm một bóng người trong nhà, là dì nhỏ của Hàn Mộc Tử, đông tác trên tay anh dừng lại, sau đó gật đầu với Tống An rồi nói.
“Dì Tống, dì cũng ở đây?”
Tống An mỉm cười nhìn anh khẽ gật đầu: “Tan làm rồi?”
“Vâng.” Dạ Mạc Thâm gật đầu, lúc này là giữa trưa, anh vốn có thể ăn cơm trưa ở công ty, nhưng vừa nghĩ tới trong nhà chỉ có một mình Hàn Mộc Tử, cho nên anh lại vội trở về.
Trong phòng khách chỉ có một mình Tống An, Dạ Mạc Thâm nghĩ cô ấy nhất định ở nhà bếp.
Đúng lúc Tống An cũng lên tiếng nói: “Mộc Tử trong nhà bếp đấy.”
“Được, dì ngồi trước, cháu tới nhà bếp xem thử.”
Dạ Mạc Thâm nhanh chóng đi vào nhà bếp, sau khi vào nhà bếp, anh trở tay đóng cửa lại, Hàn Mộc Tử đang chuẩn bị xào rau thì nghe thấy tiếng cửa đóng lại, quay người lại đã thấy Dạ Mạc Thâm nhíu mày.
“Không phải mời bảo mẫu về sao? Người đâu rồi?”
“Dì Tống tới, anh có lời muốn nói với dì ấy, nơi này cũng không có chuyện gì để làm, cho nên anh để bảo mẫu về trước rồi.”
Trong nhà cũng quét dọn rất sạch sẽ, hơn nữa bảo mẫu còn nhét đầy đủ lạnh, hoàn toàn không cần cô ấy tự mình đi siêu thị mua. Giống bây giờ vậy, đồ ăn và thịt trong nhà bếp cũng được rửa sạch và cắt gọn, cô chỉ cần ra tay là được.
Làm việc không hề phí sức chút nào.
Nhưng lông mày Dạ Mạc Thâm vẫn nhíu lại: “Không phải bảo em nghỉ ngơi thật tốt à? Làm cái này mệt mỏi thì tính sao…”. ngôn tình hài
“Chỉ làm một lát thôi, em làm cơm rất nhanh, anh ra ngoài chờ em đi.”
Dạ Mạc Thâm không nói, cũng không đi, ngược lại đi về phía trước vài bước ôm em cô, nhỏ giọng: “Thời gian lúc đầu không bên nhau nhiều, em vẫn nấu cơm, em đặt anh ở đâu?”
Dứt lời, tay anh nắm cằm cô, cúi đầu xuống hôn cô.
Trước mắt phủ xuống một bóng râm, Hàn Mộc Tử còn chưa lấy lại tinh thần đã bị anh hôn, sau khi cô sững sờ vài giây thì kịp thời phản ứng, vô ý thức tránh mặt sang bên trái anh.
Nói đùa gì chứ?
Bây giờ Tống An đang ở nhà đấy, anh cứ như vậy không quan tâm mà hôn cô, nếu lát nữa bị Tống An bắt gặp, chuyện này không phải rất xấu hổ sao?
Chuyện cô chảy máu trước đó nói cho Tống An vốn đã không còn mặt mũi gì, bây giờ nếu lại…
Hàn Mộc Tử vừa tránh né vừa đẩy anh, Dạ Mạc Thâm dứt khoát bắt được hai tay cô khống chế lại, lui ra khàn giọng nói: “Hôn một cái thôi.”
“Không được.” Hàn Mộc Tử lắc đầu, gương mặt xinh đẹp vô cùng đỏ như quả táo: “Dì nhỏ ở bên ngoài, sẽ bị phát hiện.”
Vừa rồi đã tận hưởng sự ngọt ngào thuộc về cô, nhưng mà chưa đầy một hồi đã rút lui, lúc này đôi mắt đen như mực của Dạ Mạc Thâm mang theo vẻ chưa thỏa mãn dục vọng: “Anh khóa cửa rồi, không phát hiện được.”
Hàn Mộc Tử: “… Anh còn khóa cửa?”
Đây không phải càng che đậy càng lộ ra sao? Hàn Mộc Tử nhìn ánh mắt bất mãn của anh, gương mặt thẹn thùng càng ửng đỏ, cắn môi: “Dù sao cũng không được, anh ra ngoài, em muốn nấu cơm.”
Cô muốn đưa tay đẩy anh, nhưng thân thể cao lớn của anh đứng yên không nhúc nhích, tay Hàn Mộc Tử còn bị anh nắm lấy, thế thế cô bất đắc dĩ nói: “Vậy… chỉ hôn một cái thôi, một cái thôi đấy.”
Cô vô cùng nghiêm túc nói, trong ánh mắt đen kịt của Dạ Mạc Thâm lập tức phát sáng, sau đó không chờ cô nói thì anh lại cúi đầu hôn xuống, Hàn Mộc Tử cam chịu số phận nhắm mắt lại.
Tống An ở bên ngoài, bọn họ lại ở đây chơi trò hôn nhau, luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Năm phút sau…
Hàn Mộc Tử thở hồng hộc đấm vào ngực anh, cắn răng: “Không phải nói chỉ hôn một cái sao?”
Nụ hôn này bao lâu rồi, cô cũng sắp không thở nổi, anh vẫn còn hôn, nếu như không phải cô ấy cắn anh một cái thì có lẽ anh sẽ hôn không ngừng.
Dạ Mạc Thâm không có tính toán thời gian, nhưng luôn cảm thấy thời gian vẫn quá ngắn, nhưng người phụ nữ nhỏ bé của anh lại có dáng vẻ rất căng thẳng và sợ hãi, bất đắc dĩ… anh chỉ có thể ngừng lại. Anh đưa tay ôm cô vào ngực mình, anh cười khẽ: “Chẳng phải chỉ một lát sao?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Được rồi, cô lười so đo với người này, dù sao cuối cùng kẻ thua thiệt vẫn là mình.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ rồi lại đẩy anh: “Anh nhanh ra ngoài đi, ở đây lâu dì nhỏ sẽ biết chúng ta đang làm gì.”
“Làm gì?” Dạ Mạc Thâm mặt dày vô sỉ hỏi lại cô một câu, sau đó nói: “Anh giúp em cùng nhau nấu cơm, có vấn đề sao?”
“Bảo mẫu cũng rửa đồ ăn rồi, cắt thịt rồi, nguyên liệu nấu ăn cần làm cũng chuẩn bị kỹ, anh còn có thể làm gì? Xào rau? Hay là nói… anh lại muốn giết cá?”
Một câu cuối cùng kia là sau đó Hàn Mộc Tử nghĩ ra rồi đột nhiên không nhịn được muốn trêu chọc anh.
Bình thường đều là cô bị bắt nạt, cô cũng phải bắt nạt lại mới được.
Quả nhiên vừa nhắc tới giết cá thì sắc mặt Dạ Mạc Thâm trở nên đen thui, sau đó anh trầm giọng nói: “Lần đó là ngoài ý muốn.”
“Vậy ý anh là nói sau này nếu như lại có tình huống như vậy, anh sẽ biết lắng nghe à?”
Hàn Mộc Tử nói xong thì trên mặt đã nở nụ cười, cô hiếm khi dùng loại giọng điệu và biểu cảm này nói chuyện với anh, đôi mắt trong veo ngày thường giờ phút này đầy sự giảo hoạt, bên môi cũng nở một nụ cười không có ý tốt.
Dạ Mạc Thâm cũng không biết người phụ nữ của mình thế mà còn có một màn như vậy, xem như niềm vui bất ngờ.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Hàn Mộc Tử, nụ cười bên môi cô có chút cứng ngắc.
“Chuẩn bị kỹ để trả giá đắt vì trêu chọc anh chưa?”
Tay anh chậm rãi trượt lên trượt xuống, cơ thể Hàn Mộc Tử cứng ngắc, ngay sau đó nụ cười không có ý tốt bên môi cũng không còn, một lát sau, cô đè lại bàn tay to không có chừng mực của anh, tức giận nói: “Anh đi ra ngoài cho em, ngay lập tức.”
Bão nổi…
Nụ cười của Dạ Mạc Thâm càng đậm: “Lúc nãy trêu chọc anh không phải gan lắm sao, bây giờ hết rồi à?”
Hàn Mộc Tử không nể mặt: “Anh còn không đi ra thì trưa nay không cho anh ăn cơm, anh về công ty đi.”
Được thôi, đùa nữa thì thật sự sẽ lộ ra móng vuốt sắc bén mất. Dạ Mạc Thâm thu tay lại: “Được, ban đêm anh lại đòi về.” Sau đó Dạ Mạc Thâm đi ra ngoài, Hàn Mộc Tử một mình đứng trong nhà bếp đỏ mặt không ngừng, anh ở trong nhà bếp này lâu như vậy, lát nữa lúc cô đi ra làm sao gặp Tống An?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT