Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Mạc Dạ Thâm. Cô vô thức lắc đầu: “Tôi không có. “Không có?” Mạc Dạ Thâm cười, anh đứng dậy áp sát người cô rồi nheo mắt nhìn cô: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?” Có lẽ vì chuyện ngày hôm qua sẽ xảy một lần nữa nên Hàn Mặc Tử nhanh chống lùi lại về phía sau hai bước, cô vội vàng giải thích: "Chỉ vì tôi nhìn thấy sếp uống quá nhiều cà phê, tinh thần có vẻ không được tốt lắm nên tôi mới tự ý đối cà phê thành sữa. Vì tôi nghĩ sữa tốt cho giấc ngủ hơn, tốt cho sức khỏe của anh hơn chứ tôi không hề có ý khác." Sơ Mạc Dĩ Thâm không tin nên Hàn Mộc Tử còn nói thêm một câu: “Đương nhiên nếu như anh không phải chủ tịch, mà chỉ là cấp trên bình thường của tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy! Thấy bộ dạng căng thẳng đến mức không biết làm gì của cô, hai mặt của Mạc Dạ Thâm lại càng đen hơn.
Người phụ nữ trước mắt anh rõ ràng là đang lo lắng cho anh, anh nhất định không nhìn nhầm ánh mắt hôm qua cô nhìn mình.
Nhưng cô cũng rất thông minh, không thừa nhận tình cảm của mình, cô muốn ở lại đây lâu hơn sao?
Muốn ở lại y, nhưng lại dám thách thức đến cực hạn nhân nại của anh sao? “Có rốt cuộc có bị ngốc không vậy?”
Tự nhiên anh nói ra một câu. “Á?" Hàn Mộc Tử không hiểu gì.
Mạc Dạ Thâm xoay người đi, giọng nói lạnh lùng: “Đem cả phê lên đây trước khi tôi điện lên. Còn về ly sữa này... nếu như có thấy nó nhiều chất dinh dưỡng...
Anh nheo mặt lại, để lộ ra góc mặt anh tuấn: "Thì tôi thưởng cho cô.
Nếu như Mạc Dạ Thâm đã nói vậy thì đương nhiên Hàn Mộc Tử cũng hiểu anh sẽ không uống sữa. Thực sự thì Mạc Dạ Thâm cũng không thích uống sữa, đối với anh mà nói, sữa không khác gì là thuốc độc cả bởi vì anh không thích mùi vị của nó.
Bây giờ cô và Mạc Dạ Thâm cũng không phải là kiểu quan hệ đó, cô thật sự không hy vọng mình chỉ nói vài câu mà Mạc Dạ Thâm đã chuyển từ uống cà phê sang uống sữa.
Nhưng Hàn Mộc Tử vẫn không cam tâm, so với việc Mạc Dạ Thâm tức giận, cô càng lo lắng cơ thể Mạc Dạ Thâm sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cô đi lên phía trước bưng ly sữa lên rồi vẫn không kìm được mà hỏi: "Nếu như anh không uống sữa, thì tôi pha trà cho anh nhé?"
Mạc Dạ Thâm nhíu mày. “Trà cũng rất tốt, cũng có tác dụng nâng cao tinh thần như cà phê, mà trà lại tốt cho cơ thể, tốt hơn uống cà phê rất nhiều." Thực ra cà phê cũng không có gì là xấu nhưng Mạc Dạ
Thâm uống quá nhiều cà phê.
Cuối cùng, Mạc Dạ Thâm không vui nhìn cô, hơi thở lạnh lẽo trên cơ thể khuếch tán ra xung quanh: “Cô không sợ bị đuổi việc sao?"
Hàn Mộc Tử: "
Được thôi, cô sẽ nghe theo.
Cuối cùng cô vẫn bưng ly sữa ra khỏi phòng làm việc.
Trở lại phòng trà nước, pha cà phê cho Mạc Dạ Thâm. Vì biết trước chuyện này nên chị Lâm đứng ở cửa phòng thư ký chờ trước. Lúc Hàn Mộc Tử bưng ly sữa về, đi ngang qua phòng thư ký, chị Lâm nhanh chóng chạy tới: "Em biết sai chưa? Em mới đi làm có hai ngày mà đã định thay đổi thói quen của sếp sao? Chị khuyên em về sau vẫn nên từ bỏ suy nghĩ đó đi.
Người như cậu ấy...
Chị Làm vừa lắc đầu vừa nhìn về phía văn phòng của Uất Trì Tham "Không phải là kiểu người bình thường có thể tác động được, hơn nữa. " Chị ấy đã không nói thì Hàn Mặc Tử cũng sẽ không hỏi.
Nhưng chị ấy đã nói được một nửa rồi lại dừng lại thì Hàn Mộc
Tử lại nhìn chị ấy khó hiểu: “Hơn nữa gì ạ? “Kể cả đến một lúc nào đó, em có thể tác động đến cậu ấy đi chăng nữa thì cũng không lâu dài được đầu."
Hàn Mặc Tử cau mày hỏi: “Không lâu dài là sao a?
Chị Lâm không nói tiếp nữa, chỉ nhìn ly sữa trong tay cô đây ẩn ý rồi cười: “Được rồi, không phải sếp bảo em đổi thành cà phê sao? Mau chóng đi đi, đừng để cho cậu ấy đợi lâu mà nổi giận. “Vâng." Hàn Mộc Tử cúi đầu đi về phía phòng trà nước.
Chị Lâm nhìn theo bóng lưng của cô rồi bắt đầu suy nghĩ. Hôm qua, Hàn Mặc Tử còn nói với cô rằng mình không có quan hệ gì với giám đốc Thâm, vậy mà cô cũng tin. Xem ra cô phải suy nghĩ kỹ lại chuyện này mới được.
Kể cả hai người này không có quan hệ gì với nhau thì giữa bọn họ cũng có điều không đơn giản.
Hàn Mộc Tử nói mình không có ý gì với Mạc Dạ Thâm nhưng sự quan tâm và lo lắng trong mắt đã lộ hết cả ra ngoài rồi. Cảm xúc này không giống như sự yêu thích, say nắng thông thường, mà hình như hai người có quan hệ rất thân mật với nhau.
Ửm, cô vẫn phải quan sát thêm một thời gian.
Hàn Mộc Tử đến phòng uống nước pha cà phê cho Mạc Dạ Thâm, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên cô lên giảm lượng cà phê đi.
Còn Hàn Mặc Thâm không uống ly sữa này thì ông đành phải tự mình uống vậy.
Uống xong, cô mới bưng ly cà phê trở lại phòng làm việc. “Cà phê tới tồi.” Cô uể oải đặt ly cà phê lên bàn làm việc của Mạc Da Thâm trong phòng.
Nghe thấy giọng nói uể oải của cô, Mạc Dạ Thảm có thể tưởng tượng ra bộ dạng chán nản của cô. Không hiểu vì sao trong đôi mắt đen của anh lại lấp lánh một tia cười, thậm chí đến bản thân anh cũng không nhận ra điều đó. Hàn Mộc Tử đứng nguyên ở đó nhìn Mạc Dạ Thầm bê ly cà phê lên uống. Ngay sau đó, anh đã cau mày, để ly xuống. Anh lạnh lùng quay sang nhìn cô, nhưng rồi chính anh lại ngây ra.
Mặt cô hơi co lại, cô mặc một trang phục rất đơn giả đứng trước mặt anh, da cô trắng đến phát sáng, hai mắt cô mở to, quan trọng hơn là bên khỏe môi của cô còn dính một ít sữa màu trắng.
Vừa nãy anh vừa nói, ly sữa đó thưởng cho cô, cô còn tưởng thật mà uống hết rồi sao.
Ây, đúng là một người phụ nữ biết nghe lời.
Nhìn thấy phân cận sữa màu trắng trên miệng cô, Mạc Da Thâm vô thức đứng dậy, anh đưa tay đến miệng cô, lau đi giúp cô.
Cảm giác da thịt tiếp xúc nhau khiến cả hai người đều ngày ra. Hàn Mộc Tử nhìn thấy chỗ cặn sữa trên ngón tay của Mạc Dạ Thâm thì cô mới phản ứng lại được. Cô vội vàng lấy tay che miệng mình lại, cô mở to mắt như không thể tin được.
Trời ạ, vừa nãy cô tức quá nên đã một hơi uống hết chỗ sữa đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện khác, không ngờ trên miệng cô vẫn dính lại dấu vết.
Mạc Dạ Thầm nhìn vệt trắng trên tay mình thì mới nhận ra minh vừa làm gì. Ánh mắt anh trở nên sắc hơn, anh lạnh giọng nói: “Cô có thể ra ngoài được rồi."
Hàn Mộc Tử: “Tôi..." “Còn không đi sao?" Anh nheo mắt lại, nhìn cô không vui. Hàn Mộc Tử cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong lòng cô vô cùng rối rắm, cuối cùng cô đành nhanh chóng bước vội ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi cô ra ngoài, Mạc Dạ Thâm nhìn đầu ngón tay mình đến ngày người.
Một lúc sau, anh mới lấy khăn tay ra, lau đi vết sửa màu trắng trên tay mình đi rồi còn chả quan sát lại nhiều lần. Đúng, đúng là như vậy.
Anh nên phản ứng như vậy, bất kỳ ai đụng đến anh, anh cũng phải tránh xa rồi lau sạch hết mọi dấu vết, chứ không phải như bây giờ... Nhìn thấy vết sữa còn sót lại trên khỏe miệng cô thì lại đưa tay ra lau giúp cô
Đây không phải là điều mà anh nên làm.
Mạc Dạ Thâm mím môi, anh lạnh mặt, vứt tờ giấy kia vào trong thùng rác. Người đi rồi, xung quanh đều trở lại như lúc bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT