Buổi tối không ngủ ngon?

Tự nhiên Hàn Mặc Tử nghĩ lại những gì Tô Cửu đã nói, cô ấy nói Mạc Dạ Thâm mất đi ký ức là vì vết thương do súng để lại nên sẽ xuất hiện tình trạng này. Anh ngủ không ngon là vì vết thương súng bắn trên đầu có vấn đề gì sao? Hàn Mộc Tử nhớ lại, đúng là có những khi cô nhìn thấy hốc mắt thâm quầng của Mạc Dạ Thâm, đúng là có vẻ chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm.

Chất lượng giấc ngủ đã kém, lại còn uống nhiều cà phê như vậy để tỉnh táo, làm vậy có khác gì là đâm đầu vào chỗ chết không chứ?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lại thấy âu sầu, sao con người này lại không biết chăm sóc bản thân mình chút nào vậy?

Vậy nên sau khi tan làm, Hàn Mộc Tử đi thắng tới siêu thị mua một hộp sữa bò tách béo đem về nhà, cô định ngày mai sẽ đem tới công ty.

Ly đầu tiên ngày mai Mạc Dạ Thâm uống sẽ là một ly sữa bò.

Lúc chị Lâm nhìn thấy ly sữa còn tưởng Hàn Mộc Tử pha cho mình nên vội vàng nói: "Mộc Tử, chị không uống sữa đâu, em không cần phải pha cho chị. Em mau chóng đi pha cà phê cho sếp đi.

Hàn Mộc Tử hơi xấu hổ nói: “Chị Lâm, ly sữa này là em pha cho anh Thâm"

Chị Lâm: “..” Hàn Mộc Tử không nghĩ chị Lâm sẽ hiểu lầm như vậy nên cũng thấy hơi ngại, nhưng cô đành cố nói tiếp: “Hôm qua không phải chúng ta nói chuyện anh ấy ngủ không được ngon sao? Thế nên em mới nghĩ, như vậy thì không được uống cà phê nữa và em đã đổi thành sữa

Sữa vừa nhiều chất dinh dưỡng, vừa có thể bổ sung canxi, uống vào buổi sáng hay buổi tối thì đều rất tốt.

Chị Lâm nghe thấy vậy thì mở to hai mắt kinh ngạc: "Em dám tự ý đối cà phê của sếp thành sữa sao?"

Hàn Mặc Tử càng cảm thấy ngại hơn, cô cảm thấy đầu mình như to ra. “Không phải Mạc Dạ Thầm ngủ không ngon sao? Thế nên em mới...

Chị Lâm nghiêng người qua, thấp giọng nói: "Em ấy à, đúng là không sợ chết" "Á?" “Cậu ấy muốn uống cà phê, vậy mà em lại đổi thành sữa, em muốn bị cắt chức sao?"

Hàn Mộc Tử lắc đầu, đương nhiên là cô sợ bị đuổi việc nhưng cô lại càng lo cho sức khỏe của Mạc Dạ Thậm hơi nên quyết định liều thử một phen. Biết đâu Mạc Dạ Thâm đồng ý uống sữa thì sao? Thấy mặt vẻ mặt kiên quyết, không hề có ý định thay đổi của Hàn Mộc Tử, chị Lâm nhắm mắt rồi lại mở mắt ta nói: “Em suy nghĩ cho cậu ấy vậy sao? Chị nói đến cả chuyện em có thể bị đuổi việc rồi mà em vẫn kiên trì muốn thay sữa cho cà phê sao? Có phải em lại có tâm tư giống mấy cô thiếu nữ không vậy?

Hàn Mộc Tử: “.” “Chị nói đúng tim đen rồi đúng không? Chị biết ngay mấy cô thiếu nữ như em mà. Không phải chỉ đẹp trai một chút, lạnh lùng một chút, gia đình có điều kiện rồi tỉ lệ cơ thể hoàn hảo và có đầu óc làm ăn sao? Sao hết đứa này đến đứa khác... muốn đi nạp mình vậy?”

Nói xong, chị Lâm mới nhận ra Uất Trì Thầm thật sự là rất xuất sắc. "Ây, được rồi, đúng là cậu ấy rất xuất sắc, nếu như em không sợ chết thì cứ đem sữa lên đi."

Đợi chị Lâm nói xong, Hàn Mộc Tử cúi người bưng ly sữa lên: “Chị Lâm, vậy em đi đưa sữa đây. Chị Lâm: “. Chị chỉ nói đùa một câu mà em thật sự muốn bưng sữa đi sao? Gan của em cũng không nhỏ nhỉ. Nghe chị Lâm khuyên một câu đi, kể cả em có thích cậu ấy đi chăng nữa thì cũng phải có một thời gian ở cạnh cậu ấy mới đúng chứ? Em có thời gian thì sẽ có cơ hội cho em thể hiện mình. Em mới vào đây được mấy ngày mà hôm nay đã đem sữa tới. Nếu như cậu ấy đột nhiên tức giận lên, sa thải em ngay lập tức thì có phải đến cơ hội em đứng nhìn Mạc Dạ Thâm từ xa cũng không phải là không có rồi sao?" “Chị Lâm, chị thật sự hiểu lầm em rồi." Hàn Mặc Tử phủ định, cô giải thích: "Em đưa sữa đến cho sếp chỉ vì có lòng nghĩ đến cấp trên thôi. Nếu như anh ấy ngủ ngon và ban ngày cũng không uống nhiều cà phê như vậy thì em cũng không đem sữa tới làm gì.

Trong lòng chị Lâm nghĩ, làm sao tạo có thể tin mày được? Hàn Mặc Tử không nói gì nữa, cô bưng ly sữa ra khỏi phòng thư ký.

Sau khi cô đi xong, chị Lâm đứng nguyên chỗ cũ, lắc đầu và thở dài.

Một cô gái đang tốt đẹp như vậy, sao không biết suy nghĩ một chút chứ? Yêu quý người ta đến đâu thì cũng phải có chừng mực chứ. Mới đến công ty vài ngày, thấy Mạc Dĩ Thâm không nổi nóng với mình là đã cho mình là ghê gớm sao?

Ây, đúng là đầu óc của người trẻ tuổi thật mơ mộng.

Chị Lâm nghĩ, chắc mình lại phải lo chuyện tìm một trợ lý thư ký mới. Sau mấy lần rút ra được kinh nghiệm xương máu, cô quyết định không tìm trợ lý nữa mà tìm luôn một trợ lý nam cho chắc.

Còn ở bên kia, Hàn Mộc Tử sau khi bê ly sữa đến trước cửa văn phòng, cô đưa tay ra gõ cửa. Thấy có tiếng trả lời ở trong phòng thì cô mới đẩy cửa bước vào. Không biết có phải vì chột dạ hay không mà khi Hàn Mặc Tử bưng ly sữa vào, cô đi nhẹ như không có tiếng, đặt ly sữa lên bàn của Mạc Dạ Thâm xong, cô không nói gì mà định đi thẳng ra ngoài. Cô đang chuẩn bị quay người rời đi thì tự nhiên Mạc Dạ Thâm ở đăng sau lên tiếng. “Đây là cái gì?”

Bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại, cô hít một hơi thật sâu rồi mới quay đầu lại trả lời: “Thưa sếp, đây là sữa, có nhiều chất dinh dưỡng.

Mạc Dạ Thảm ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm nhìn cô Chẳng lẽ anh không biết đây là sữa sao? Anh đang muốn hỏi là cô đem cái này tới đây để làm gì?

Hàn Mộc Tử đương nhiên biết Mạc Dạ Thâm đang nghĩ gì. Cô muốn cười trừ một câu cho qua chuyện nhưng xem ra với tình thể trước mắt thì không thể được rồi.

Vậy nên cô cười một cái, rồi đánh liều: “Uống nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe, cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ. Sữa có nhiều chất dinh dưỡng và cũng tốt cho giấc ngủ hơn."

Mạc Dạ Thâm nheo mắt lại, nhìn cô đầy nguy hiểm, không khi xung quanh người cũng trở nên sắc nhọn hơn. Thần sắc và vẻ mặt này... thật sự đã rất quen thuộc nhưng

Mạc Dạ Thầm nhìn cô như vậy khiến cô cũng cảm thấy không dám nhìn trực tiếp vào mắt anh, cô cố gắng nhìn sang nơi khác. Cô nói một lèo: "Không, tôi không dám thay đổi ý thích của sếp nhưng tôi chỉ cảm thấy rằng nếu sếp uống sữa thì sẽ tốt cho sức khỏe hơn" Giải thích đến đây, cô vô ý năm lấy góc áo của mình, rõ ràng là cô đang cảm thấy rất căng thẳng, cô rất sợ Mạc Dạ Thâm sẽ nổi trận lôi đình, đuổi việc cô luôn. Mạc Dạ Thầm thì nhìn thấy hết động tác nhỏ đó của cô. Anh cũng nhìn ra là cô đang rất căng thẳng, nhưng tại sao cô lại cổ cậy mạnh vào lúc này? Sao cô không giống như hôm qua, mau chóng nhận lỗi như vậy? Nghĩ đến đây, Mạc Dạ Thâm lại cảm thấy tò mò về cô gái này hơn.

Người phụ nữ kỳ lại này từ khi xuất hiện trong thế giới của anh đã thu hút ánh mắt của anh. Chỉ cần cô xuất hiện, là ảnh mắt của anh là tự động dõi theo CÔ.

Thậm chí trong giấc ngủ tối hôm qua, hình ảnh người phụ nữ này mất ngấn lệ nhìn anh còn xuất hiện cả trong giấc mơ của anh. "Lại đây.

Anh đột nhiên đưa tay ra, ngoắc ngoắc tay vẫy Hàn Mặc Tử.

Hàn Mộc Tử ngây người ra, cô đứng tại chỗ nhìn anh ngây ngốc.

Bảo cô qua đó làm gì chứ? Nhưng não cô chưa kịp suy nghĩ thì tay chân đã bắt đầu hành động, cô bước chậm đến chỗ của Dạ Mặc Thâm, đứng trước mặt anh cúi đầu nhìn ly sữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play