Từ lúc Tô Cửu nói với Hàn Thanh rằng Hàn Mộc Tử có thai thì nguyên một đêm, lông mày Hàn Thanh cứ nhíu chặt lại, không giãn ra được chút nào. Đôi môi cũng mím chặt thành một đường thẳng, cả người tản ra một loại khí thế bức người, nhắc nhở người khác muốn sống thì chớ lại gần.
Những y tá đến kiểm tra cho Hàn Mộc Tử đều bị bộ dạng này dọa đến mức tránh xa năm mét. Nếu bắt buộc phải chấp hành nhiệm vụ của mình thì sau khi vừa kiểm tra xong xuôi, ai nấy cũng vội vàng chạy đi.
Tô Cửu là thư ký của Hàn Thanh, cô ta theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên ít nhiều cũng hiểu được tính tình của anh ta.
Lúc này, Dạ Mạc Thâm thì không thấy đâu, hôn lễ cũng không được cử hành thuận lợi, mà cô Mộc Tử lại mang thai.
Nếu như... Nói Dạ Mạc Thâm thật sự gặp tai nạn không thế nào tìm được, vậy thì Hàn Mộc Tử và đứa trẻ này thật sự quá khổ rồi.
Cho dù Tô Cửu luôn tỏ thái độ kiên định, cô ta luôn cho rằng Dạ Mạc Thâm sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ tìm lại được.
Tuy nhiên, ông trời mưa gió khó lường, mọi việc đâu phải đều như người ta mong muốn.
Có rất nhiều chuyện, đứng trước thiên tại thì chỉ đành bất lực.
Suy nghĩ một hồi, Tô Cửu đột nhiên đứng lên, sau đó đi về phía Hàn Thanh, ngồi xuống bên cạnh anh ta. "Bác sĩ nói, cơ thể cô Mộc Tử rất yếu, bây giờ không xảy ra chuyện gì, cả hai mẹ con đều bình an thì cũng xem như phúc lớn mạng lớn."
Ánh mắt Hàn Thanh chuyển động, nhưng môi vẫn mím chặt, không đáp lời cô.
Tô Cửu ngập ngừng nói: "Thật ra, Tổng giám đốc Hàn, tôi nghĩ... Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, ít nhất... Đối với cô Mộc Tử mà nói thì cũng là chuyện tốt."
Nghe thấy vậy, Hàn Thanh đã im lặng cả đêm, lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt cô ta, môi mỏng khẽ mở: "Chuyện tốt?"
Trong lòng Tô Cửu thở dài.
Quả cô ta đoán được tâm tư trong lòng của Hàn Thanh, nếu như vậy thì cũng xem như dễ dàng hơn nhiều. Tôi Cửu mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ, chậm rãi, dịu dàng: "Đúng vậy, Tổng giám đốc Hàn, nếu nói khó nghe một chút... Bây giờ, cậu chủ Dạ không rõ sống chết ra sao, cô Mộc Tử thì chỉ muốn tìm anh ấy, cùng anh ấy đồng cam cộng khổ. Nhưng cả tôi và anh, hai chúng ta đã tìm kiếm ở vùng biển đó rồi, trừ phi... Vốn dĩ, cậu chủ Dạ không bị rơi xuống ở vùng biển đó. Bằng không... Sau trận bão táp đó, thực sự có rất ít người có thể sống sót trở về. Ngày mai... Sẽ không còn là một ngày nắng đẹp. Tổng giám đốc Hàn, anh có hiểu ý của tôi không?"
Vùng biển đó vốn dĩ đã rất nguy hiểm, lại thêm một trận mưa to gió lớn, cả một đêm như thế... Liệu có mấy ai sống sót được?
Chỉ sợ rằng, ngày mai khi đội cứu hộ ra đó thì chỉ có thể vớt xác.
Người ta luôn hi vọng vào những điều kỳ diệu, để rồi ôm mộng kỳ tích mà chờ đợi mãi không thôi.
Nhưng mà... Nếu kỳ tích có thể xảy ra một cách dễ dàng như vậy thì còn gọi là kỳ tích nữa?
Trong lòng Hàn Thanh nặng trĩu, anh ta gần như có thể tưởng tượng ra bản hợp đồng mà Dạ Mạc Thâm giao cho mình không lâu trước hôm cử hành hôn lễ cùng những lời cam đoan của anh ấy.
Sợ rằng, người đàn ông đó thực sự đã dành mọi thứ để yêu thương Mộc Tử, chỉ là bây giờ... "Tổng giám đốc Hàn, tôi không cố ý nói ra những lời khó nghe như vậy, chỉ là... Khi phân tích kỹ chuyện này, nếu như... Cậu chủ Dạ xảy ra chuyện gì thì cô Mộc Tử nhất định sẽ không sống nổi, anh nói đúng không?"
Hàn Thanh: "... Đúng vậy."
Dựa theo tính cách của cô suốt hai ngày nay, cho dù là không đi tìm cái chết, nhưng cô làm những chuyện như vậy thì cũng không khác gì đi tự sát? "Nhưng nếu cô ấy có thai thì khác... Bởi vì, trong bụng cô ấy còn có thêm một sinh mệnh khác. Cô Mộc Tử đã trở thành một người mẹ rồi, cô ấy sẽ không có lý do gì để đưa đứa nhỏ chết theo mình cả."
Hàn Thanh: ". "Vậy nên Tổng giám đốc Hàn, đó là lý do vì sao tôi nói rằng đứa trẻ này đến rất đúng lúc.
Thực sự là như vậy sao? Môi Hàn Thanh mấp máy. Anh ta chưa từng làm mẹ, thậm chí cũng chưa từng làm ba thế nên không biết rõ cảm giác làm ba mẹ là thế nào cả.
Nhưng Tô Cửu thì khác, cô ta là một người mẹ. Cô ta đã từng làm mẹ nên cô ấy càng hiểu sâu sắc hơn cảm xúc lúc này của Mộc Tử.
Có lẽ những gì cô ta nói là đúng.
Đứa trẻ này, nó chính là hy vọng sống sót của Mộc Tử. "Nói không chừng, vì đứa trẻ này mà cô Mộc Tử có thể chăm sóc bản thân mình tốt hơn."
Khi Hàn Mộc Tử tỉnh lại, cô chỉ toàn ngửi thấy mùi của thuốc khử trùng, đập vào mắt là một màu trắng toát. Cô ngơ ngác một lúc rồi mới ý thức được mình đã được đưa vào bệnh viện.
Cũng không kịp nghĩ chuyện khác, Hàn Mộc Tử vội vàng từ trên giường ngồi dậy. Nhưng bởi vì động tác quá kịch liệt nên khi vừa khi ngồi dậy đầu óc cô đã quay cuồng cả lên, hai mắt tối sầm lại, cả người lại ngã ngửa lên gối. "Bich!" m thanh vừa vang lên đã đánh thức Hàn Thanh ở bên cạnh.
Hàn Thanh trông coi Hàn Mộc Tử hơn mười tiếng đồng hồ, lại thêm trước đấy cô không được ngủ ngon giấc, cho nên trong lúc trông n, khi thấy cô đã ngủ yên, anh ta mới nhằm mắt nghỉ ngơi.
Không ngờ vừa nhắm mắt nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng động.
Khi Hàn Thanh tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy Hàn Mộc Tử ngã ngửa ra, vẻ mặt anh liên thay đổi, nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô. "Mộc Tử, em tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Hàn Mộc Tử lại nằm xuống gối, hoa mắt một hồi lâu sau mới có thể chậm rãi khôi phục lại tinh thần. Cô thở hổn hển, đợi một lúc sau mới nói: "Anh trai? Dạ Mạc Thâm đâu?"
Hàn Thanh: "...
Đôi mắt anh ta tối sầm lại. Anh ta mím môi mỏng, đỡ cô ngồi dậy. "Ngồi dậy nói chuyện."
Hàn Mộc Tử được Hàn Thanh dìu từ từ ngồi dậy. Hàn Thanh kê gối phía sau lưng cô, sau đó nhẹ giọng nói: "Có khát không? Anh rót cho em một cốc nước nhé?"
Rõ ràng là anh ta đang hỏi cô, nhưng khi vừa nói xong, Hàn Thanh đã nhanh chóng đứng dậy đi rót nước, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không.
Sau khi được rót một cốc nước ấm, Hàn Mộc Tử cầm lên uống một hớp nhỏ, nhưng rất nhanh cô đã nghe thấy Hàn Thanh hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không? Bác sĩ nói khi em tỉnh lại thì báo với họ một tiếng. Em chờ một chút.
Sau đó, Hàn Thanh vội vã đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh để thông báo cho bác sĩ.
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô uống thêm một ngụm nước, ngồi một lúc, cảm thấy đầu không còn choáng váng nữa, đợi đến Hàn Thanh quay lại, cô hỏi: "Anh, bây giờ là lúc nào rồi?"
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, còn chưa đến sáng sao?
Nhưng mà không đúng lắm, cô cảm thấy mình đã ngủ từ lâu, hơn nữa bên ngoài rất im lặng, cũng không có mưa.
Trận bão lớn đêm hôm trước lẽ ra không nên nhanh tạnh như vậy.
Nó có thể là
Hôm nay là đêm thứ hai rồi?
Sắc mặt Hàn Mộc Tử biến sắc, cô vén chăn ra định bước xuống giường, nhưng ngón chân còn chưa chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, động tác của cô đã bị Hàn Thanh chặn lại. "Em đi đâu?"
Anh ta cau mày, khó chịu hỏi. "Anh trai, đã qua một ngày rồi sao? Mạc Thâm đâu? Đội cứu hộ còn chưa tìm được anh ấy sao?"
Hàn Thanh: ".. Đã qua một ngày, về phần Dạ Mạc Thâm... Vẫn chưa có tin tức gì cả. "Đội cứu hộ đâu? Hôm nay bọn họ không đi tìm cứu người sao? Tại sao lại không có tin tức gì?"
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, rõ ràng là yếu đến mức ngồi không vững, nhưng khi nhắc tới chuyện Dạ Mạc Thâm cô lại kích động như thể đã được bơm đầy máu: "Em có biết rằng, cơ thể em bây giờ rất yếu không? Em có thể nghĩ tới chính mình một chút được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT