**********

Vốn dĩ khuôn mặt cô đang vô cùng vui vẻ, nhưng khi mới nhắc tới vùng biển đó, Hàn Mộc Tử liền cau mày, không nói gì. "Vùng biển đó rất nguy hiểm. Thậm chí chúng tôi là người ở đây đều không đến đó. Không kể đến dòng hải lưu dữ dội ở đó, nếu không may trượt chân rơi xuống thì có bơi giỏi đến đâu cũng khó mà bơi lên được.

Hàn Mộc Tử: "..

Cô cần chặt đôi môi đã đông cứng đến bầm tím, vươn tay ôm đầu gối run rẩy lẩm bẩm: "Chú ơi, vậy... Sau trận mưa bão này, chỗ kia sẽ ra sao? Có nguy hiểm hơn không?"

Tài xế gật đầu: "Đó là điều chắc chắn."

Sau đó, dường như ông ta nghĩ ra điều gì đó: “Nửa đêm nửa hôm thế này, tại sao một mình một cô gái như cô lại ở chỗ này? Hơn nữa, cô muốn đi chỗ đó làm gì?"

Lúc này, nhìn qua kính chiếu hậu, chủ tài xế mới để ý rằng khuôn mặt của Hàn Mộc Tử xanh xao, trắng bệch đến mức không còn chút máu, giống như bị đông cứng.

Ông ấy nghẹn họng một chút, nói: "Cô xem hay là cô đừng đi đến vùng biển đó nữa? Tôi sẽ đưa cô đến khách sạn gần nhất. Với bộ dạng này của cô nếu còn đi nữa thì sợ sẽ không thể chống cự được mất."

Hàn Mộc Tử lắc đầu, kiên quyết nói: "Không, tôi nhất định phải đi đến vùng biển kia."

Chú tài xế: "..

Cô gái này bị sao vậy? Tài xế quay đầu quan sát cô một hồi rồi phát hiện hình như cô có gì đó không ổn. Không nói đến chuyện cô muốn đi đâu, như thể nửa đêm chạy ra ngoài mà trên người cô chỉ mặc duy nhất một bộ đồ ngủ.

Sau khi suy nghĩ, chủ tài xế họ "Khụ" một tiếng: "Được rồi, khách hàng là thượng đế mà, tôi sẽ cố gắng hết sức thực hiện yêu cầu này của cô." "Cám ơn chú." Hàn Mộc Tử cúi đầu, mí mắt không khỏi cụp xuống, thật sự rất mệt mỏi, không biết có phải là do trời mưa hay không mà cô cảm thấy mi mắt lúc này rất nặng. Hơn nữa, tầm mắt trước mặt cô bắt đầu trở nên mơ hồ.

Không biết đã đi được bao lâu, nhưng Hàn Mộc Tử cảm tưởng như chính mình đã ngồi trong xe cả một thế kỷ, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Xe vừa dừng lại, Hàn Mộc Tử vô cùng nhạy cảm, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đôi mắt có chút mờ mịt, Hàn Mộc Tử lờ mờ nhìn thấy trước mắt ánh sáng, khỏe môi cô hé mở: "Chú, đã đến nơi rồi sao?"

Chủ tài xế phía trước sửng sốt một chút, sau đó giải thích: "Còn chưa tới. Tôi có chút chuyện nên đi ngang qua đây. Chỗ cô muốn tìm ở ngay phía trước, mười phút nữa sẽ tới. Tôi xuống xe mua một chút đồ. Cô đợi tôi một chút." "Được được."

Cô chỉ có thể dùng giọng nói khản đặc đồng ý. Sau khi nhìn chủ tài xế xuống xe, Hàn Mộc Tử liếc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó liền gối đầu lên hai đầu gối của mình.

Đầu óc choáng váng, không biết Dạ Mạc Thâm bây giờ thế nào, liệu anh có khó chịu như cô không?

Nếu có thể, cô rất muốn cùng anh vào sinh ra tử,

Chỉ đáng tiếc là, cô thậm chí còn không biết hiện giờ anh đang ở đâu.

Hàn Mộc Tử nằm sấp xuống, cô cảm thấy mình đã đợi đủ lâu nên ngồi hẳn dậy nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, vô tình nhìn thấy chủ tài xế đứng cách đó không xa đang nói chuyện với ai đó.

Hai người đàn ông đứng trước mặt ông ấy có vẻ như đang mặc đồng phục cảnh sát.

Cảnh sát?

Hàn Mộc Tử nghĩ rằng cô nhìn sai rồi, dù sao thì tầm nhìn của cô cũng rất mơ hồ, nhưng mà... Cũng không nên sai biệt nhiều như vậy chứ? Hàn Mộc Tử đưa tay dụi dụi mắt, chống hai tay lên cửa sổ thủy tinh, nghiêm túc nhìn.

Xuyên qua màn mưa, rốt cuộc Hàn Mộc Tử cũng nhìn được rõ ràng.

Những hình ảnh vừa rồi không phải do cô nhìn sai. Chú tài xế thực sự đang nói chuyện với hai cảnh sát, mà đẳng sau ho...

Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi.

Đây là... Đồn cảnh sát

Chủ tài xế đã đưa cô đến đồn cảnh sát, vì sao lại như vậy? Vậy nên, vốn dĩ chú ấy không đi mua đồ, mà là...

Nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của chính mình, Hàn Mộc Tử hoảng sợ, nếu bây giờ cô bị đưa vào đồn cảnh sát thì cô sẽ không thể tìm Dạ Mạc Thâm được nữa.

Không, cô không thể vào đó được.

Hàn Mộc Tử thu tay lại, hoảng hốt nhìn xung quanh. Đầu óc vừa rồi còn có chút mơ hồ thì bây giờ đã bị cú shock này kích thích làm biến mất hoàn toàn.

Thân thể không ngừng lùi về phía sau, đúng lúc đập vào cánh cửa thủy tinh bên kia xe, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, Hàn Mặc Tử liền mở cửa xe, thân hình nhỏ nhắn loạng choạng bước khỏi xe,

Đến cửa xe còn chưa kịp đóng lại, Hàn Mộc Tử đã vội vã chạy về hướng khác.

Lúc này, chú tài xế đưa hai cảnh sát đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh này liền vội vàng gọi cô. "Cô gái, đừng chạy"

Nghe thấy tiếng gọi của chủ tài xế, trong lòng Hàn Mộc Tử càng thêm hoảng loạn. Cô tăng tốc bỏ chạy, giảm lên những hạt mưa rơi trên đường, chạy một mạch về phía trước. "Đừng chạy!" "Đứng lại đấy!"

Cũng không biết là giọng nói của ai, cứ văng vắng kêu cô đứng lại. Hàn Mộc Tử càng bị dọa làm cho sợ hãi, không dám dừng lại, chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước. Còn việc làm sao để đến vùng biển đó, đợi trốn thoát khỏi cái nơi chết tiệt này rồi nghĩ sau. . Được copy tại [ TrùmT ruyện. C O M ]

Tiếng hét phía sau càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hẳn. Hàn Mộc Tử cũng đã quá mệt, thấy trước mặt có chỗ trú mưa, liền chạy tới, sau đó ngồi xổm trong góc tường.

Đêm đã khuya, cô ngồi xổm tại chỗ trú mưa. Từng hạt, từng hạt nước mưa lạnh lẽo thuận theo ngọn tóc chảy xuống nền đất sạch sẽ rồi vang lên tiếng "Tí tách, tí tách".

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của tiếng mưa roi.

Hàn Mộc Tử cúi đầu, nhìn thoáng qua bộ dạng của cô, cười khổ thành tiếng.

Dường như đã lâu cô chưa từng trải qua cảm giác chật vật như vậy. Cô cũng không nhớ lần cuối khi mà mình rơi vào tình trạng nhếch nhác giống như vậy là khi nào.

Chỉ là không ngờ rằng, lúc sáng cô vẫn còn trên mình bộ mặc váy cưới mà giờ đã thành bộ dạng này.

Dạ Mạc Thâm, anh ở đâu?

Ngồi xổm được một lúc, Hàn Mộc Tử phát hiện toàn thân đã cứng đờ đến mức khó có thể đứng dậy được, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ. Cô có thể cảm nhận được ý thức của mình đang từ từ mất đi...

Cuối cùng, hoàn toàn bất tỉnh. “Bác sĩ nói thế nào?” Sau khi Tô Cửu vừa ra khỏi phòng bệnh, Hàn Thanh vội vàng hỏi, Tô Cửu thở dài, sau đó lắc đầu: “Tình hình không được tốt lắm, cảm xúc của cô ấy rất tệ, mà cơ thể dầm mưa quá lâu nên hiện giờ rất yếu, cũng không biết khi nào mới tỉnh lại được."

Hàn Thanh mím chặt môi mỏng, ảnh mắt lạnh lẽo nhưng lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng. “Đúng rồi, Tổng giám đốc Hàn, tôi muốn nói với anh một chuyện." Tô Cửu đột nhiên nói.

Nghe vậy, Hàn Thanh sửng sốt, híp mắt lại: "Làm sao vậy?"

Tô Cửu cân nhắc một hồi rồi mới chậm rãi nói: "Bác sĩ nói, Hàn Mộc Tử có thai rồi."

Một giây sau, người đàn ông cao lớn loạng choạng suýt ngã về phía trước, sắc mặt Tô Cửu thay đổi, nhanh chóng đưa tay đỡ anh ta: "Giám đốc Hàn?"

Lúc này, sắc mặt Hàn Thanh trở nên vô cùng khó coi, đôi môi gần như tạo thành một đường thẳng, trong mắt không có một chút hơi ẩm. Dù Tô Cửu đã ở cùng anh ta nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy Hàn Thanh có vẻ mặt như vậy.

Cô ấy rất lo lắng: "Anh sao vậy?"

Tại sao lại như vậy? Hàn Thanh nhíu chặt lông mày, không ngờ rằng đúng lúc này, Mộc Tử lại mang thai...

Dù đã tìm hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thể tìm được tung tích của Dạ Mạc Thâm. Tiếp theo, phải làm thế nào mới được đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play