Tiểu Nhan nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi. “Đậu nhỏ, lời này của cháu hình như không giống với những gì chúng ta đã nói đấy nha? Rõ ràng cháu đã đồng ý rồi mà giờ cháu lại muốn đổi ý hở?" “Nhưng mà, cháu có thể nói với cậu là cháu muốn ăn tôm hùm để cậu đưa cháu đi ăn đó nha~"

Nghe thấy thế, con ngươi của Tiểu Nhan lập tức phát sáng, cô ấy ôm chặt bả vai Đậu nhỏ, cảm động đến mức suýt chút nữa thì chảy cả nước mắt: "Đậu nhỏ, cháu đúng là bé ngoan của dì Tiểu Nhan, sau này cháu muốn ăn gì dì Tiểu Nhan cũng sẽ nấu cho cháu!

Đậu nhỏ chớp chớp mắt, cậu bé cảm giác mình đã kiếm được lời.

Lúc Hàn Mộc Tử tỉnh lại đã là giữa trưa, mặt trời chiếu chói chang, mặc dù đã có rèm cửa che lại nhưng trong phòng vẫn cực kỳ sáng.

Cô nhìn thoáng qua khung cảnh lạ lẫm trước mắt, nhớ lại mấy lời Dạ Mạc Thâm nói với mình tối hôm qua.

Nghĩ nghĩ, cô từ từ ngồi dậy.

Nơi này hình như không phải khách sạn mà giống nhà ở hơn, chỉ là trông rất lạ, mà xung quanh cũng không có tiếng sóng biển, chắc không phải là biệt thự Hải Giang.

Vậy đây là đâu?

Hàn Mộc Tử vén chăn lên đứng dậy, bốn phía yên tĩnh, cô nhìn thấy điện thoại di động của mình được đặt trên bàn.

Hàn Mộc Tử đi tới cầm điện thoại lên, phát hiện Dạ Mạc Thâm nhằn cho cô một tin trên zalo. "Sau khi rời giường nhìn thấy tin nhắn này thì đi vào nhà tắm rửa mặt đi, anh đã chuẩn bị đồ dùng cho em rồi, quần áo trong tủ, sau đó chờ anh về cùng ăn cơm trua"

Hàn Mộc Tử yên lặng một lát rồi đi vào nhà tắm, quả nhiên thấy vật dụng rửa mặt đã được chuẩn bị, cô đặt điện thoại qua một bên rồi đánh răng rửa mặt.

Sau đó cô nhìn thấy cốc đánh răng trên kệ thì ngẩn người ra.

Đó là một bộ cốc.

Hơn nữa còn là ba cái cốc, hai cốc lớn, một cốc bé. Giống như là cố tình chuẩn bị cho cô và Đậu nhỏ, cốc đánh răng của một nhà ba người.

Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy cảnh này Hàn Mộc Tử lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cô mở camera ra, điều chỉnh góc và bộ lọc rồi chụp lại, sau đó lại nhìn bức ảnh rồi cười khúc khích.

Lúc cô rời nhà tắm đã là mười mấy phút sau, trước tiên cô đi tới tủ quần áo theo lời Dạ Mạc Thâm, sau khi mở ra thì thấy bên trong đầy rẫy quần áo nữ, từ áo đến quần, từ váy liền tới chân váy, không thiếu một loại nào.

Những thứ này... Anh ấy chuẩn bị từ bao giờ nhỉ?

Sau khi xem một lúc, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng chọn một bộ quần áo thường ngày cho mình, sau đó ngồi xuống nhắn tin cho Dạ Mạc Thâm. "Bây giờ vẫn còn sớm, hay là em về trước, không đợi anh nữa nhé?”

Tập đoàn nhà họ Dạ.

Một cuộc họp đang được tiến hành, Dạ Mạc Thâm ngồi ở ghế chủ vị, nhìn mấy người cổ đông già trước mặt mình đang tranh cãi tới mức đỏ mặt tía tai, mà sắc mặt anh vẫn không thay đổi gì.

Điện thoại trong túi rung một cái, ánh mắt Dạ Mạc Thâm khẽ thay đổi, anh lập tức lấy điện thoại ra.

Tuy cái quy định trong lúc hợp không được xem, không được nghe điện thoại là do anh đề ra, nhưng lúc này điện thoại lại rung lên, khiến anh nghĩ tới Mộc Tử đang ngủ trong nhà mình. . truyện tiên hiệp hay

Anh sợ sẽ để lỡ tin nhắn cô gửi cho mình, sau khi lấy điện thoại ra, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy tin nhắn wechat hiện lên trên màn hình, đôi môi mỏng nhếch lên, anh ẩn vân tay mở điện thoại, vừa mở ra đã thấy tin nhắn Hàn Mộc Tử nói không đợi anh.

Khuôn mặt đang rạng rỡ của Dạ Mạc Thâm chợt biến sắc, bất chấp mình đang ở trong phòng họp bàn gọi cho Hàn Mộc Tử.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Hàn Mộc Tử bèn cất điện thoại đi, cô cho rằng giờ Dạ Mạc Thâm đang làm việc, không thể trả lời tin nhắn ngay bây giờ được.

Nhưng ai mà ngờ được vừa mới gửi tin nhắn đi Dạ Mạc Thâm đã gọi điện tới.

Giống như một kẻ săn đuổi linh hồn vậy... Hàn Mộc Tử nghe máy: "Alo?” “Em định làm gì mà không đợi anh?"

Giọng đàn ông trầm thấp chợt vang lên, anh đã cố nói bé lại, vốn không thể nghe thấy trong tiếng cãi vã của các cổ đông.

Nhưng bọn họ đã quá quen với giọng của Dạ Mạc

Thâm, nhất là lúc anh hạ thấp giọng, bình thường lúc anh hạ thấp giọng chính là sắp nổi giận, cho nên mọi người cực kỳ mẫn cảm với giọng điệu này.

Mặc dù Dạ Mạc Thâm đã nói bé lại nhưng các vị cổ đông già vẫn lập tức nhìn về phía anh.

Nhìn xem có phải anh muốn phát biểu không.

Nhưng mà cái mà bọn họ thấy lại là Dạ Mạc Thâm đang nghe điện thoại?

Chuyện này là thế nào đây?

Không phải đã nói là lúc họp không được nghe điện thoại à? Tổng giám đốc Dạ đang làm gì vậy? Thế là một đám người trong phòng họp đều hiếu kỳ lắc lắc đầu, đồng loạt nhìn về phía Dạ Mạc Thâm. “Ừm?" Dạ Mạc Thầm nhíu mày: “Ngoan ngoãn chờ anh ở đấy, không được đi đâu hết, trưa anh sẽ về đón em."

Hàn Mộc Tử sờ sờ bụng mình, cố kiềm chế cơn giận: "Nhưng mà em đói bụng, bây giờ em muốn đi ra ngoài ăn gì đó rồi tối nay tới công ty, dù sao thì anh cũng phải làm việc mà, chi bằng... “Đói bụng?”

Nghe thấy cô nói đói bụng, Dạ Mạc Thâm lập tức thay đổi suy nghĩ, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Lỗi của anh, anh về đón em ngay đây, đừng có chạy lung tung đấy.”

Dứt lời, anh bèn cúp điện thoại rồi đứng dậy.

Đám người trong phòng họp còn chưa kịp phản ứng đã thấy Dạ Mạc Thâm cầm áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài.

Bây giờ mọi người mới kịp phản ứng lại, mấy lão già đi tới cản anh lại. “Cậu, cậu Dạ... Còn cuộc họp thì sao, ngài định đi đâu vậy?”

Dạ Mạc Thâm: “... Có chút việc.

Có chút việc?

Có một lão giả trong đó lẩm bẩm một tiếng, nói: “Rời đi giữa cuộc họp hình như không hay lắm? Huống hồ cũng chẳng phải việc khẩn cấp gì, cậu Dạ...

Ông ta còn chưa nói xong, ánh mắt Dạ Mạc Thâm bắn về phía ông ta như một chiếc mũi tên. “Ông có ý kiến gì à?”

Ánh mắt sắc bén như chim ưng, đám người đó nhìn thấy ánh mắt này thì bị dọa sợ tới mức lùi về sau một bước, nhưng suy nghĩ một lát rồi lại tiến lên. “Cậu Dạ, không phải tôi dị nghị gì, mà là mọi người đang thảo luận, cuộc họp này cũng chỉ mới được một nửa, nếu cậu Dạ bỏ lại chúng tôi thì hình như không hay låm?" “À.” Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng: “Vậy tạm dừng cuộc họp, mấy người chờ tôi ở đây, lúc nào tôi về thì tiếp tục " "Cậu, cậu Dạ...” “Cậu Dạ, thời gian là vàng, cậu..."

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói xong, Dạ Mạc Thâm đã đẩy cửa phòng họp ra và đi mất.

Đám người hai mặt nhìn nhau, một lát sau có người khẽ nói. “Vậy chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự chờ ở đây à?” "Hừ, hay là thôi đi? Trong vài tiếng nữa cậu Dạ sẽ không về đâu, lúc nãy mấy người không thấy giọng điệu và vẻ mặt cậu ấy lúc gọi điện à?” “Hả? Cậu Dạ gọi điện thoại với phụ nữ à?” “Tôi thấy tám mươi phần trăm là thế, hay là mọi người cứ về đi, cuộc họp này... Có thể chuyển sang ngày mai.” “Đã thế thì... Hay là chúng ta cứ đi đi, ngày mai gặp lại sau."

Thế là sau khi bàn bạc xong, đám người thu dọn đồ của mình rồi rời khỏi phòng họp.

Sau khi rời đi, những người khác trong phòng họp chợt cảm thấy, sao cứ có cảm giác cảnh này rất quen, giống như... Đã từng thấy ở đâu đó?

Lúc Hàn Mặc Tử nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói sẽ tới đón mình, vừa định nói không cần thì đối phương đã cúp máy giống như sợ cô từ chối.

Hàn Mộc Tử: "..." Có cần phải nhanh lẹ như thế không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play