**********

Đêm khuya.

Tiêu Túc lái xe tới sân bay đón người.

Tóc cậu ta hơi rối, đôi mắt thâm quầng, trông rất mệt mỏi và tiều tụy.

Cậu ta đã không ngủ nhiều ngày liên tục. Kể từ khi Dạ Mạc Thâm bắt đầu hành trình theo đuổi vợ thì dường như tất cả công việc đều đổ hết lên đầu trợ lý là cậu ta.

Mặc dù được tăng lương lên gấp mấy lần.

Nhưng mấy ngày nay Tiêu Túc cảm giác mình đã già đi mấy tuổi rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì cậu ta cảm giác mình sẽ chết trẻ mất.

Hy vọng Dạ Mạc Thâm sẽ sớm ở bên mợ chủ, như vậy thì sau này cậu ta sẽ bớt bị hành hạ.

Đang nghĩ ngợi, Tiêu Túc chợt nhìn thấy hai bóng người quen thuộc ở lối ra.

Là cậu Dạ nhà cậu ta và mợ chủ.

Mắt Tiêu Túc sáng lên, nhanh chóng xuống xe nghênh đón. “Cậu Dạ.

Nhìn thấy Hàn Mộc Tử được cậu Dạ nhà mình bế trong lòng, Hàn Mộc Tử đang say sưa ngủ, Tiêu Túc chợt có ảo giác hai người này đã làm lành.

Sau khi lên xe, Hàn Mộc Tử lại vùi vào ngực Dạ Mạc Thâm ngủ, đồng thời lấy chứng minh thư ra đưa cho anh: “Đưa em tới khách sạn đi, muộn quá rồi, không về làm phiền các cậu ấy nữa.

Dạ Mạc Thâm vô thức đưa tay cầm lấy chứng minh thư của cô rồi nằm trong tay, cúi đầu chăm chú nhìn chứng minh thư của cô, khẽ nhếch môi lên. “Không muốn làm phiến các cậu ấy? Vậy anh dẫn em tới một chỗ khác có được không?”

Hàn Mộc Tử mơ mơ màng màng ngủ, gật đầu: "Um..."

Tiêu Túc yên lặng nhìn cảnh này qua kính chiếu hậu, chớp chớp mắt rồi khẽ hỏi Dạ Mạc Thâm. “Cậu Dạ, hai người...?" “Tới khu nhà cô ấy.

Tiêu Túc đành phải gật đầu rồi lái xe, cậu ta không nhịn được mà lén nhìn hai người đằng sau, phát hiện Dạ Mạc Thâm chăm sóc Hàn Mộc Tử rất tốt, mà Hàn Mộc Tử cũng chẳng kháng cự, rất ngoan ngoãn dựa vào anh ngủ.

Có lẽ... Bọn họ thật sự đã làm lành rồi. "Lo lái xe đi."

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên, Tiêu Túc lấy lại tinh thần, tập trung nhìn đường phía trước.

Dạ Mạc Thâm cất chứng minh thư vào.

Ban đêm hầu như không có xe cộ trên đường, Tiêu Túc lái rất nhanh, lúc tới nơi, Tiêu Túc mở cửa xe cho Dạ Mạc Thâm, sau đó Dạ Mạc Thâm bế Hàn Mộc Tử xuống xe.

Tất nhiên chính là khu nhà của Hàn Mặc Tử.

Tiêu túc khẽ họ một cái, rồi khẽ dò hỏi: “Cậu Dạ, lúc nãy mợ chủ nói... Không về khu nhà mà? Sao ngài lại... "Sao hả?” Dạ Mạc Thâm nhíu mày liếc cậu ta một cái: "Chẳng lẽ tôi không có chỗ ở trong khu nhà này à?”

Tiêu Túc lập tức ngậm miệng lại, cũng phải, cậu Dạ đã mua một căn phòng đối diện phòng của mợ chủ, sao mà không có chỗ ở được? Chắc là tối nay cậu Dạ sẽ đưa mợ chủ tới đó.

Dù sao bọn họ cũng đã làm lành rồi, Tiêu Túc cũng chẳng có lý do gì để nhiều lời, chỉ gật gật đầu rồi đi theo nhấn nút thang máy cho bọn họ. Chờ Dạ Mạc Thâm bố trí cho Hàn Mộc Tử xong, Tiêu Túc mới quay người rời khỏi khu nhà.

Nhưng trước khi đi vào thang máy, Tiêu Túc không nhịn được mà nhìn sang phía đối diện, nghĩ tới cô nhóc kia đang ở trong đó, cậu ta lắc lắc đầu rồi rời đi. “Dì Tiểu Nhan, dì nói năm giờ tối qua mẹ sẽ tới sân bay mà sao cháu chờ mẹ cả một buổi tối mà cũng không thấy mẹ đâu?"

Sáng sớm, Tiểu Nhan vừa mở cửa đã thấy Đậu nhỏ ngồi trên ghế salon vung vẩy hai cái chân trắng mịn, vẻ mặt oán trách nhìn cô ấy, chất vấn.

Tiểu Nhan hơi bối rối, sau đó giơ tay lên tự sờ mặt mình nhằm khiến bản thân tỉnh táo hơn. “Chưa về à? Kỳ lạ thật, rõ ràng hôm qua cô ấy nói với dì là năm giờ bay, thế thì nửa đêm hôm qua là đã tới rồi, cháu đã xem trong phòng chưa?” Đậu nhỏ bĩu môi: "Tối qua cháu ở trong phòng mẹ mà, hi!" “Không phải chứ? Chẳng lẽ mẹ cháu cả đêm không về? Cháu chờ một chút, dì gọi cho mẹ cháu hỏi xem sao.

Dứt lời, Tiểu Nhan xoay người chạy lên tầng, sau đó lấy điện thoại gọi điện cho Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử ngủ say như chết, dù sao mấy ngày nay cô cũng đã rất mệt mỏi, nên Dạ Mạc Thâm đã tắt chuông điện thoại của cô, sau đó lúc rời giường còn cầm điện thoại ra ngoài.

Cho nên lúc điện thoại đổ chuông tất nhiên Hàn Mộc Tử đang mơ ngủ sẽ không nghe thấy được.

Tiểu Nhan sốt ruột chờ, mãi vẫn không có ai nghe máy, cô ấy sốt ruột tới mức giơ tay cào tường: “Sao lại không nghe máy? Chắc không xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Trong lòng cô ấy nóng như lửa đốt, như kiến bò trên chảo nóng.

Ngay lúc Tiểu Nhan đang định cúp máy, rốt cuộc cũng có người nghe máy.

Nhưng phía bên kia lại là giọng đàn ông trầm thấp. “Có chuyện gì không?”

Tiểu Nhan nghe thấy giọng người này thì hơi sửng sốt, mãi một lúc sau mới phản ứng lại được.

Giọng người đàn ông này hơi quen... Tiểu Nhan chợt nhớ tới chuyện mấy ngày nay Hàn

Mộc Tử ở cùng với al. "Cậu, cậu Dạ?”

Phía bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lắp bắp khiển Dạ Mạc Thâm không nhịn được mà nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói: “Cô ấy đang ngủ, có việc gì không?”

Tiểu Nhan lắc đầu trong vô thức, lắc đầu xong mới chợt nhận ra là mình đang gọi điện thoại, căn bản người bên kia không thể nhìn thấy được, thế là vội vàng nói: “Không, không có việc gì, chỉ là tôi muốn hỏi Mộc Tử sao tối qua không về, nên... “Cô ấy đang ở chỗ tôi, yên tâm.” “Được, không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước đây...

Tiểu Nhan dè dặt cúp máy, sau đó ôm ngực. Mẹ ơi, dọa chết cô rồi, không ngờ Dạ Mạc Thâm lại nghe máy.

Cho tới bây giờ Tiểu Nhan vẫn rất sợ anh.

Vừa nghĩ tới chuyện sau này Hàn Mộc Tử sẽ ở cạnh anh, có thể cô ấy sẽ phải thường xuyên gặp Dạ Mạc Thâm, là Tiểu Nhan đã cảm thấy tuyệt vọng.

Khuôn mặt Diêm Vương lạnh lùng đó, a a a, thật sự rất đáng sợ. “Dì Tiểu Nhan, mẹ cháu đâu ạ?"

Giọng Đậu nhỏ truyền tới từ sau lưng.

Tiểu Nhan nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn thấy Đậu nhỏ đã xuất hiện sau lưng cô ấy tự lúc nào, cô ấy sững sờ một chút rồi hỏi: “Cháu tới từ lúc nào vậy? Lúc nãy dì gọi điện thoại cháu nghe thấy hết rồi à?”

Đậu nhỏ chớp chớp mắt, sau đó nói: “Cháu mới đi lên thôi dì Tiểu Nhan, mẹ cháu đâu ạ? Mẹ có nghe máy không a?" “A... Mẹ cháu không sao đâu, cháu yên tâm đi." Tiểu Nhan đi tới xoa xoa đầu cậu bé: “Mẹ cháu bận đi tìm ba dượng cho cháu rồi, cháu đừng lo cho cậu ấy, mau đi rửa mặt, mặc quần áo rồi ăn cơm đi, dì Tiểu Nhan sẽ đưa cháu tới trường. “Vâng. Đậu nhỏ khẽ gật đầu: “Ba dượng là gì ạ?”

Tiểu Nhan: “Cháu không biết ba dượng à? Cô thấy bình thường cháu biết nhiều lắm mà?" “Mẹ nói... mẹ đang tìm ba, không phải ba dượng."

Ba à? Tiểu Nhan nghĩ tới hai gương mặt giống nhau như đúc, nhún nhún vai: “Cũng chẳng khác mấy đâu, dù sao cũng đều là ba cháu, được rồi, mau đi chuẩn bị đi, buổi chiều dì Tiểu Nhan sẽ tới đón cháu sớm, sau đó dẫn cháu tới công ty cậu cháu, tới lúc đó mà gặp cậu thì cháu nhớ nói là cháu nhớ cậu nên mới bảo dì Tiểu Nhan đưa cháu tới gặp cậu, biết chưa?"

Đậu nhỏ: “Nhưng mà... Cháu chẳng nhớ cậu chút nào cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play