Sau khi Hàn Mộc Tử quay trở về công ty thì chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm.

Bởi vì ngày hôm nay cô đã hao phí quá nhiều thời gian ở bên ngoài nên tan làm xong cô không tự lái xe về mà rủ Tiểu Nhan bắt xe bus trở về cùng nhau.

Lúc Tiểu Nhan nghe tin cô đâm vào đuôi xe của người khác lập tức kinh ngạc hai mắt trừng to: “Đâm vào đuôi xe người khác? Làm sao cô làm được vậy?”

Hàn Mộc Tử cảm thấy hơi nhức đầu, lạnh nhạt cười một tiếng: “Có lẽ là vì chưa quen tay. mới “Chưa quen tay cái quái gì. Cô tưởng tôi quen biết cô ngày đầu tiên thôi à? Bình thường cô lái xe đều rất cẩn thận. Nhất định là vì có chuyện gì ảnh hưởng đến cô rồi.”

Nghe Tiểu Nhan nói vậy, Hàn Mộc Tử lập tức sững sờ. Cô không thể không công nhận rằng, Tiểu Nhân hiểu cô rất rõ.

Tình bạn suốt năm năm khiến hai người đều hiểu rõ năng lực và thói quen của đối phương.

Hàn Mộc Tử không thể nào trốn tránh được điều này, chỉ có thể mỉm cười đối phó.

“Cô nói thật cho tôi biết đi. Có phải là tên khốn Dạ Mạc Thâm kia lại làm gì cô rồi hay không?”

Vừa nghe thấy Tiểu Nhan Nhắc đến tên của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử lập tức nhớ tới những lời anh nói với mình vào buổi chiều. Anh nói anh đã kết hôn. Thế nhưng anh vẫn làm những hành động kỳ quái với cô, thậm chí “Không phải đâu. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử vội vàng lên tiếng phủ nhận.

“Không phải? Thế tại sao cô lại đâm vào đuôi xe người khác?”

“Lúc ấy… Tôi đang nghĩ đến bản thiết kế. Mấy ngày nữa Lâm Tinh sẽ tham gia trình diễn thời trang rồi phải Hàn Mộc Tử nhanh chóng dẫn chủ đề khác ra, mà cô gái ngốc Tiểu Nhan này chỉ cần nghe thấy cô nhắc đến buổi trình diễn thời trang của Lâm Hỏa thì hai mắt lập tức phát sáng: “Đúng vậy, trang phục cũng sắp hoàn thành rồi. Đợi đến lúc đó bên kia sẽ mang trang phục đến công ty của chúng ta trước tiên. Sau đó chúng ta lại mang trang phục đến cho Lâm Hỏa. Mộc Tử, đây là tác phẩm thiết kế đầu tiên của chúng ta từ sau khi mở công ty rồi. Tác phẩm thiết kế đầu tiên có giá trị cất giữ rất lớn. Nhớ đến lúc đó phải để tên của nhà thiết kế là Lãnh Nguyệt Nguyệt nhé, chụp lại một tấm gửi cho cô ấy để làm kỉ

Nghe thấy lời này của Hàn Mộc Tử, Tiểu Nhan không nhịn được bĩu môi nói: “Mặc dù đây là tác phẩm do cô ta thiết kế nhưng cũng là do cô chỉ đạo hướng dẫn. Hơn nữa hiện giờ cô ta cũng là nhà thiết kế của công ty chúng ta. Muốn ghi tên cô ta vào cũng được, nhưng đẳng trước phải thêm một chữ Xuyết

Hàn Mộc Tử mỉm cười bất lực: “Sao cô lại so đo kỹ càng như vậy?”

“Hừ, tôi so đo chỗ nào. Rõ ràng là tôi đang muốn đem lại vẻ vang cho công ty của chúng ta mà.”

“Được rồi, đến lúc ấy lại bàn bạc với Lãnh Nguyệt Nguyệt sau.

“Ù.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước lên xe bus.

Nhiều năm rồi Hàn Mộc Tử không chen chúc trên xe bus. Hiện giờ bảo cô đi giày cao gót ngồi xe bus thì thật sự không tiện cho lắm, đặc biệt là vào giờ cao điểm như lúc này.

Vậy nên khi Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan trở lại nhà họ Hàn, trông dáng vẻ của cả hai đều khá chật vật.

Hai người nhìn sang đối phương một cái rồi cùng cười phá lên.

Ngày thứ hai vừa hay là cuối tuần nên Hàn Mộc Tử cho phép mình ngủ một giấc thật dài cho thỏa thích.

Cũng khó có được một ngày thời tiết đẹp như vậy, Hàn Mộc Tử lại rảnh rỗi hơn bình thường nên cô định đưa Đậu nhỏ đến trường học cô từng đến xem trước đó. Nếu Đậu nhỏ cũng thích thì sẽ để cậu ở lại đây một tuần làm quen với hoàn cảnh xem thế nào.

“Mẹ ơi mẹ, hôm nay chúng ta phải đến trường học thật sao?”

“Đúng vậy.” Lúc Hàn Mộc Tử đang chỉnh lại quần áo cho Đậu nhỏ thì cậu không nhịn được ngửa đầu lên hỏi cô.

“Mẹ đừng bỏ lại con ở trường học đấy nhé?”

Nói đến đây, Đậu nhỏ làm ra vẻ tội nghiệp ôm chặt cánh tay của Hàn Mộc Tử, vẻ mặt mếu máo nhìn cô.

Thấy cậu nói vậy, Hàn Mộc Tử sửng sốt nhìn lại rồi lập tức cười nói: “Làm sao mẹ lại 2 làm vậy được? Hôm nay chỉ là đưa con đến xem thử trường học kia xem con có thích hay không thôi. Nếu Đậu nhỏ thích trường học thì mẹ cho con đi học thử một tuần để làm quen với hoàn cảnh, có được hay không?”

Rõ ràng là Đậu nhỏ chẳng hề muốn đi đến trường học. Cậu đã học hết tất cả những kiến thức của trường mầm non rồi đó. Thậm chí Đậu nhỏ còn cảm thấy bản thân không cần phải đi học. Nhưng đây là bí mật chỉ thuộc về một mình Đậu nhỏ mà thôi, Hàn Mộc Tử không hề hay biết. Thấy cậu ôm tay mình không rời, cô chỉ nghĩ là Đậu nhỏ không muốn rời xa mình nên chỉ đành phải dịu dàng dắt tay Đậu nhỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Con đó, không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu. Trường mầm non này ở rất cần công ty của mẹ. Sau này… Mẹ đi làm về sẽ qua đó đón con, rồi hai chúng ta cùng nhau về nhà.

“Ồ, vậy được thôi.

Nghe nói hai mẹ con muốn đi xem thử trường học, Tiểu Nhan cũng nhàn rỗi không yên mà hãng hải xung phong muốn đi cùng. Vừa hay Hàn Thanh cũng đang rảnh rỗi. Thế là cuối cùng liền trở thành bốn người cùng nhau đi tới trường học của Đậu nhỏ.

Hàn Thanh ngồi một mình lái xe ở hàng ghế trên, ba người còn lại ngồi ở hàng ghế sau.

Hai lớn một nhỏ.

Tiểu Nhan có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông vậy. Dù sao cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện lúc trước. Cô ấy không biết Hàn Thanh có còn nhớ hay không, hoặc có lẽ đối phương đã quên sạch rồi. Thế nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho hành vi chẳng khác gì heo của mình vào ngày hôm đó.

Thật sự quá mất mặt.

Khó có được cơ hội nhìn thấy Tiểu Nhan im lặng như vậy, Hàn Mộc Tử không khỏi bật cười nói: “Sao tất cả đều không nói chuyện vậy?”

Tiểu Nhan: “…

Cô ấy trừng mắt lườm Hàn Mộc Tử một cái. Rõ ràng cô biết cô ấy đang rất xấu hổ mà còn nói như vậy.

Hàn Mộc Tử cố gắng nín cười. Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ một giây sau Đậu nhỏ đã lên tiếng hỏi: “Dì Tiểu Nhan à, tại sao dì lại sợ bác của cháu như vậy?”

Vẻ mặt của Tiểu Nhan lập tức trở nên cứng đờ.

Hai mẹ con nhà này cố tình muốn bẫy cô ấy hay sao? Tại sao bọn họ không thể coi cô ấy như một người trong suốt? Coi như cô ấy không tồn tại cũng được mà! “Sợ tôi?”

Hàn Thanh bị Đậu nhỏ nhắc tên liền ngước mắt lên nhìn Tiểu Nhan đang ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu.

Tiểu Nhan cảm giác được ánh mắt của anh ta đang dừng lại trên người mình, trong lòng lập tức run rẩy. Cả người cô ấy căng cứng lại, khẽ nở nụ cười gượng gạo.

“Không có chuyện gì!”

Tiểu Nhan giật giật khóe miệng cố gắng giải thích cho bản thân: “Chỉ là đêm qua tôi ngủ không ngon mà thôi, ha ha ha…”

Cổ tình nói đùa xong, Tiểu Nhan lén lút giơ tay vỗ vào mông của Đậu nhỏ một cái, thấp giọng gằn ra từng chữ: “Tên nhóc thối tha này, có phải cháu hại chết dì không hả?”

“Dì Tiểu Nhan, tại sao dì lại vỗ vào mông cháu?”

Đậu Nhỏ trừng to hai mắt, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết.

Tiểu Nhan: “.

Hàn Thanh không kìm lòng được lại nhìn lên kính chiếu hậu một cái.

Cuối cùng Tiểu Nhan chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu mãnh liệt nhìn sang Hàn Mộc Tử. Cô mỉm cười một cái rồi làm ra vẻ tự nhiên rời mắt sang chỗ khác, làm bộ như mình không nhìn thấy gì cả.

Mặc dù Đậu nhỏ chỉ là một đứa trẻ nhưng lại cực kỳ thông minh. Không ngờ Đậu nhỏ lại có thể nảy sinh ý đồ kéo gần quan hệ cho Tiểu Nhan và Hàn Thanh.

Nếu để Tiểu Nhan làm chị dâu của cô thì dường như… cũng không tệ lắm?

“Dì có làm vậy sao? Chắc là cháu cảm giác sai rồi? Là Hàn Mộc Tử vỗ đó. Cuối cùng, Tiểu Nhan chỉ có thể đổ tội cho Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử nghe vậy liền khựng lại, cổ gắng nín cười nói: “Là tôi sao? Vậy cứ cho là tôi đi.”

Tiểu Nhan nghe thấy lời này của cô, sắc mặt cũng biến đổi.

Hàn Mộc Tử nói vậy còn khiến cô ấy xấu hổ hơn là cô tự mình phủ nhận. Nếu cô phủ nhận lời này thì hai người còn có thể tranh luận một lúc. Thế nhưng vẻ mặt bất lực thừa nhận này của Hàn Mộc Tử chẳng khác nào là cô ấy đang ép cô.

Hàn Thanh ngồi ở phía trước không hề lên tiếng nói chuyện, cũng không nhìn về phía sau thêm nữa. Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại có một chút thất vọng lạ thường.

Một người đàn ông chuyên đi đánh lưu manh nhiều năm như vậy, đúng là chẳng khác gì một cây Vạn Tuế.

Muốn làm cho cây Vạn Tuế nở hoa, thật sự không hề dễ dàng…

Haiz, quả nhiên nam thần chỉ dùng để mơ mộng chứ vĩnh viễn cũng không thể thuộc về cô ấy. Nhưng mà hiện giờ Hàn Thanh vẫn còn độc thân. Điều này lại khiến Tiểu Nhan nổi lên tâm tư với anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play