“Nói cô ta nhặt điện thoại lên trả cho tôi là được rồi, sau đó để bọn họ đi đi.”

Hàn Mộc Tử từ sau lưng Dạ Mạc Thâm bước ra, nhẹ giọng nói. Ánh mắt của cô rơi vào trên mặt Đậu Đậu, cô gái nhỏ có đôi mắt hồng hồng, thoạt nhìn rất dễ khiến người ta nghĩ rằng bản thân vừa bị bắt nạt. Rõ ràng người vừa lớn giọng mắng chửi người khác là cô ta, bướng bỉnh, kiêu ngạo cũng cũng là cô ta, nhưng thế nào mà bây giờ đây lại tỏ ra mình mới là người bị hại?

Nhưng mà cũng được, Hàn Mộc Tử nhìn cô ta mà nói: “Đụng trúng xe của hai người là tôi sai, sai thì tôi đã xin lỗi rồi và cũng đã đề cập đến vấn đề bồi thường thiệt hại. Vậy mà cô lại nhất định không chịu để tôi đi, cũng không chịu hợp tác để giải quyết vấn đề, tôi gọi điện báo cảnh sát thì cô lại xông tới tất điện thoại đi, chuyện này là cô không đúng nhưng tôi không so đo chuyện này. Bây giờ tôi không có yêu cầu gì nhiều ngoài việc phiền cô nhặt điện thoại lên trả cho tôi là được.”

Cô ta có thể không xin lỗi cô nhưng bắt buộc phải nhặt điện thoại lên trả lại. Riêng vấn đề này thì Hàn Mộc Tử là sẽ không nhân nhượng. Cô đã cho cô ta một con đường lui rồi vậy mà cô ta vẫn trợn tròn mắt hét lên: “ Tại sao tôi lại phải nhặt điện thoại lên cho cô chứ? Cô đâm hỏng xe của tôi, tôi không muốn giảng hòa với cô thì sao chứ? Tôi hất điện thoại của cô rớt thì thế nào, cô làm sai còn không chịu nhận à?”

Trong phút chốc, hiện trường giống như bị đóng băng vậy.

Dạ Mạc Thâm nhăn mày, không vui mà đi lên trước.

Hàn Mộc Tử duỗi tay kéo anh lại: “Tôi đã nói là tự tôi cố thể xử lí được.”

“Cô?”

Dạ Mạc Thâm nheo nheo mắt, giọng nói cũng trở nên nguy hiểm: “Cô tốt hơn hết đừng nuốt cơn giận vào bụn, nếu không… tôi sợ rằng mình không nhịn được mà ra tay với Tập đoàn nhà họ Tân.

Hàn Mộc Tử nhìn anh với ánh mắt kì lạ, tại sao tính cách của người đàn ông này lại vậy chứ? Không phải anh luôn tìm cách sỉ nhục cô không phải sao? Tại sao hôm nay lại luôn nói giúp cô chứ?

Tuy không tìm ra nguyên nhân nhưng Hàn Mộc Tử không quá để ý đến việc đó mà tập trung giải quyết việc của Tân Duyên và Đậu Đậu.

“Nếu cô không muốn nhặt di động, cũng không xin lỗi thì chiếc kia xe có hư hỏng gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”

Đây đã là giới hạn của cô rồi, điện thoại cô có thể tự mình nhặt nhưng chi phí sửa xe một đồng cô cũng không trả.

Sắc mặt của Đậu Đậu lập tức thay đổi, tiến lên dùng sức đẩy cô: “Cô lấy gì để nói mình sẽ không chịu trách nhiệm hả?”

Sức của cô ta rất lớn, đẩy Hàn Mộc Tử đứng không vững.

Khi tất cả mọi người cho rằng Hàn Mộc Tử sẽ ngã thì có một người đã nhanh tay đỡ lấy cô.

Bàn tay lớn của anh thu lại, trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực của mình, lạnh lùng nhìn Tần Duyên: “Tần Duyên, những chuyện hôm nay tôi sẽ nhớ kĩ, cậu nhớ chuẩn bị tinh thần chờ tôi.”

Nói xong, anh không để cho người khác thời gian trả lời đã ôm ngang người Hàn Mộc Tử lên, trước tiếp bước đi.

Hàn Mộc Tử: “… Anh thả tôi xuống!”

“Tiêu Túc!”

Dạ Mạc Thâm lạnh giọng gọi, một người đang nghiêm túc trốn trong dòng người đông đúc hóng chuyện thì bị giật mình một cái, sau đó cậu ta mới nhanh chóng phản ứng lại.

Trời!

Cậu ta cảm thấy bản thân đã trốn rất kĩ mà sao lại bị Dạ Mạc Thâm phát hiện chứ?

“Còn không nhanh ra đây xử lý hiện trường.

Giọng nói của Dạ Mạc Thâm như có ma lực tựa chẻ tre đâm xuyên qua không gian, Tiêu Túc hiểu được rằng Dạ Mạc Thâm đang rất tức giận nên không dám tiếp tục núp sau đám người kia mà nhanh chóng chạy ra.

“Cậu Dạ.”

Thật ra cậu ta cũng vừa đến đây thôi, hơn nữa từ góc độ chỗ mà cậu ta đứng không nhìn rõ được mặt của Hàn Mộc Tử.

Tiêu túc ta cũng chỉ là tò mò, loại người con gái nào lại có thể khiến cho Dạ Mạc Thâm say đắm như vậy.

Bây giờ cậu ta đứng trước mặt Dạ Mạc Thâm, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người đang được anh ôm trong ngực, cậu ta lập tức kinh ngạc đến mức trừng to đôi mắt, không tin vào những gì mà mình thấy.

“Ngây người ra đó làm cái gì? Nơi này giao cho cậu xử lý.

Giọng nói lạnh nhạt của Dạ Mạc Thâm vang lên đánh thức ý thức của Tiêu Túc, lúc này cậu ta mới gật gầu tỏ ý đã biết: “Vâng, tôi sẽ xử lý tốt chuyện cậu Dạ giao.”

Dạ Mạc Thâm lúc này trực tiếp ôm người đi, không thèm để ý đến sự phản đối của Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử bị anh nhét vào trong xe, lúc anh khom người gài dây an toàn cho cô, cô mới kịp phản ứng lại.

Cô định mở miệng nói chuyện thì bị Dạ Mạc Thâm liếc một cái: “Nếu chuyện cô muốn nói là cô phải đi về thì câu trả lời là khôngthể nào.”

Nói xong, anh đóng mạnh cửa xe lại, sau đó vòng sang bên kia mở cửa xe.

Hàn Mộc Tử: “…

Đã năm năm trôi qua, người đàn ông này vẫn luôn bá đạo như vậy sao?

Chỉ là… Ánh mắt Hàn Mộc Tử nhìn về phía đùi của anh.

Trước kia, lúc còn ngồi trên xe lăn, khí chất của anh cũng đã rất nổi bật rồi, không hề thua kém một ai. Hiện tại, anh đã đi đứng lại bình thường, khí chất lại càng nổi bật.

Hàn Mộc Tử mím môi, nhìn về phía khác.

Được rồi.

“Coi như là lần này tôi nợ anh một ân huệ.” Hàn Mộc Tử ngồi ở ghế phụ, dùng giọng điệu trong trẻo nói.

Động tác của Dạ Mạc Thâm dừng một chút, sau đó hình như nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.

Nợ anh một ân huệ?

Nghe có vẻ cũng không tồi đó.

“Sau này nếu có chuyện gì cần nhờ tôi giúp đỡ thì anh cứ nói với tôi, chỉ cần là việc tôi có thể giúp thì tôi nhất định sẽ làm.”

“Chuyện gì cũng có thể?”

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm trở nên nóng bỏng như lửa cháy, không ngừng quan sát mặt cô.

Trong nháy mắt, Hàn Mộc Tử cảm thấy mặt mình nóng lên, cắn răng nói: “Chỉ giới hạn ở công việc, về việc tư thì tôi đây sợ là không thể giúp gì được.

“Tóm lại.” Dạ Mạc Thâm đột nhiên ghé sát vào người Hàn Mộc Tử, lúc này hơi thở của hai người gần như hòa vào nhau: “Đây là cô nợ tôi, tôi sẽ đòi lại.”

Hàn Mộc Tử: “Ngài Dạ có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”

“Lúc nào nghĩ ra thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Anh ngồi lại chỗ của mình, sau đó bẻ lái rời khỏi chỗ này.

Hàn Mộc Tử nghe vậy thì nhăn mày lại, vốn muốn nói chuyện liên quan đến điện thoại của mình về xe cộ lúc nãy, thế nhưng cô vừa nghĩ đến năng lực làm việc của Tiêu Túc thì lại không hỏi nữa.

Hàn Mộc Tử cũng xem như hiểu rõ Tiêu Túc, người này có thể đi theo bên cạnh Dạ Mạc Thâm lâu như vậy thì chắc chắc năng lực làm việc phải là số một.

Cô tin tưởng rất nhanh thôi điện thoại và xe đều sẽ về lại trong tay cô.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lập tức yên tâm, cô dựa vào cửa kính xe lặng lẽ ngắm cảnh vật bên ngoài nhanh chóng bị lướt qua.

Mọi chuyện xảy ra gần đây đều giống như một giấc mơ vậy.

Cho dù bản thân cô không nghĩ đến việc sau khi cô về nước lại gặp được Dạ Mạc Thâm nhanh như vậy, sau đó… còn có quan hệ hợp tác sâu sắc với anh như vậy. Chỉ sợ sau này sẽ phải gặp mặt thường xuyên.

Hiện tại… Cô lại còn ngồi ở trên xe của anh.

Rõ ràng… cô đã dự tính sẽ cách anh xa một chút, cho dù nhìn thấy anh thì cũng phải dửng dưng như người xa lạ.

Nhưng làm sao bây giờ, mọi chuyện phát triển cho đến hiện tại đều không còn nằm trong tầm khống chế của cô?

“Đến công ty của cô sao?”

Dạ Mạc Thâm đột nhiên đưa ra câu hỏi.

Lúc này, Hàn Mộc Tử mới lấy lại tinh thần, cô gật gật đầu: “Ừm, tôi vẫn còn chuyện cần xử lý ở công ty, cảm ơn.

Trong xe lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu, bánh xe vẫn lăn đều trên con đường đến công ty của Hàn Mộc Tử.

Mãi khoảng mười lăm phút sau, xe của Dạ Mạc Thâm mới chạy đến trước cửa công ty của cô.

“Tôi còn có việc.” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm mang theo vẻ không đứng đắn mà nhìn cô, rồi nói tiếp: “Cô tự vào trong nhé.”

Nghe anh nói vậy, bàn tay đang cởi đại an toàn của Hàn Mộc Tử đột nhiên dừng lại, lời nói của người này là có ý gì đây? Chẳng lẽ anh không có việc thì sẽ đi cùng với cô sao? Lại nói, cô vốn không có ý định để anh đi cùng cô.

“Ha ha, có phải trong lòng cô đang mắng tôi đúng không?”

Dạ Mạc Thâm lại nói thêm một câu.

Hàn Mộc Tử nghe vậy thì cởi đai an toàn thật nhanh, mở cửa xe rồi xuống xe: “Cảm ơn anh Dạ đã tiến tôi về, tôi cũng không giữ anh lại, đi đường cẩn thận.

Nói xong, Hàn Mộc Tử lộ ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn rồi xoay người rời đi.

Dạ Mạc Thâm nhìn bóng lưng của cô mà từ từ nheo mắt lại, sau đó anh mới cười nhẹ một tiếng: “Đúng là người phụ nữ tàn nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play