Đậu nhỏ rất hiểu chuyện, cậu bé lắc đầu: “Mẹ ơi, con không mệt, mẹ không cần bế con đâu.”

Hàn Mộc Tử cảm thấy rất có lỗi với cậu, ngồi xổm xuống ôm lấy cái đầu nhỏ của cậu:”Hay là dựa vào người mẹ một lát đi? Mẹ xin lỗi nha, mẹ không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Cô có chút tự trách bản thân, luôn cảm thấy Đậu nhỏ đều phải theo cô chịu nhiều vất vả, mệt mỏi.

Mặc dù đây không phải là vấn đề lớn đối với Hàn Mộc Tử nhưng cô cảm thấy đau lòng về Đậu nhỏ, có lẽ … chính vì gia đình không trọn vẹn từ nhỏ, cô sợ cậu thiếu thốn tình cảm nên cô mới nhạy cảm như vậy.

“Không sao đâu mẹ, Đậu nhỏ không mệt ~ còn có nhiều người như vậy, thật là náo nhiệt.”

Hàn Mộc Tử không nói chuyện, cúi đầu hôn lên trán Đậu nhỏ rồi vùi đầu vào trong cổ cậu bé.

Cô biết Đậu nhỏ luôn là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhiều lúc cũng không hề phàn nàn với cô, trong lúc khó khăn vẫn vui vẻ. Và không ít lần cậu ngược lại còn tự an ủi chính mình, càng nghĩ về những chuyện đó, Hàn Mộc Tử càng buồn.

Tiểu Nhan nhìn hai người ngồi xồm xuống: “Không có gì nghiêm trọng đâu. Cảnh sát đã nói không sao rồi mà. Khi nào xong việc, chúng ta có thể đến nơi an toàn, hoặc là có thể đi đường vòng trở về. Haiz, chẳng qua….tôi có vẻ hơi đói vào ban đêm, có vẻ như có thứ gì đó để ăn trong xe, tôi cũng đi lấy một ít cho mọi người luôn nhé? “

Hàn Mộc Tử tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: “Tôi không cần, cô cứ đưa cho Đậu nhỏ.”

“Vậy Đậu nhỏ, đợi lát nữa dì Tiểu Nhan đi lấy đồ ăn cho con.”

“Cảm ơn dì Tiểu Nhan.”

Vì vậy Tiểu Nhan đi xin chìa khóa từ chú Nam rồi quay lại xe lấy đồ, Tiểu Nhan lấy một ít thức ăn và nước uống rồi đóng cửa xe, quay lại thì nhìn mọi người đang đồ dồn ánh mắt về phía bên kia nên cô cũng vậy.

Không thể không nhìn qua.

Sau đó liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở một nơi khác.

Bóng dáng của người đàn ông ần hiện trong bóng tối, thấp thoáng, xem ra tỷ lệ cơ thể thật là tuyệt vời, có vẻ như là người đàn ông trong cuộc trò chuyện lúc nãy.

Khuôn mặt thì không nhìn rõ lắm, người đàn ông đấy vẫn đang quay lưng về phía họ.

Đột nhiên, người đàn ông nghiêng người một chút, dáng người tuấn tú, xương quai hàm nam tính hiện lên vô cùng mê người trong bóng đêm.

Rất nhanh sau đó, người đàn ông lại quay đi chỗ khác.

co-vo-danh-trao-362-0co-vo-danh-trao-362-1

Nói xong Tiểu Nhan đưa cho Hàn Mộc Tử một chai nước, sau đó đưa một chai khác cho Chú Nam.

Chú Nam nhận lấy thì cười hiền, nói: “Cám ơn.”

“Chú không cần khách khí như vậy.”

“Của cháu đây.”- Tiểu Nhan lại đưa một ít đồ ăn vặt còn lại cho Đậu nhỏ.

Mấy người lại đứng chờ thêm một lát nữa.

“Dì Tiểu Nhan, sao dì vẫn đứng chắn truoức trước mặt mẹ cháu vậy?”- Đậu nhỏ nghỉ ngờ hỏi.

Nghe thấy, Hàn Mộc Tử cũng chú ý tới: “Cô vừa mới trở về đã đứng im ở chỗ này. Có chuyện gì xảy ra sao?”

Tiểu Nhan sắc mặt thay đổi: “Đâu có, chỉ là … nhìn ở đây không khí sẽ tốt hơn, thông thoáng hơn.

Đằng này đông người quá, có phải không? Và … tôi sợ ban đêm gió lạnh thổi qua đó, Đậu nhỏ bị cảm nên cố ý đứng đây chắn gió cho cháu nó.

Thằng nhỏ nhẫn tâm, không biết quý trọng dì Tiểu Nhan của cháu sao?”

Nói xong, Tiểu Nhan cũng đưa tay ra bóp má Đậu Nhỏ.

Cô vẫn luôn ngây thơ như vậy nên Hàn Mộc Tử cũng không thèm quan tâm đến cô nữa.

Một lúc sau, Tiểu Nhan quay đầu lại nhìn vị trí vừa rồi, phát hiện người đàn ông vẫn đứng đó, lúc này nhìn bóng lưng của hắn, lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, hình như anh ta không phải là người mà cô nhớ tới.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cuối cùng cũng an tâm.

Thế giới rộng lớn như vậy, về nước cũng không thể gặp được anh ta ngay, cho nên Tiểu Nhan cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Sau đó, mọi người chờ đợi rất lâu, có người thấy an toàn liền trở lại xe ngồi chờ tin tức.

Một số vẫn còn lo lắng nên đứng đợi bên lề đường, cuối cùng ngồi xuống ven đường, có người còn bắt đầu cãi nhau với người bản địa ở chỗ này, hiện trường thật ồn ào.

Thậm chí, có người còn mang cả nồi lầu tự sôi để ăn tại hiện trường.

Nói tóm lại, tại đây có rất nhiều loại người với đầy đủ tính cách, nhưng cũng có người tốt từ đâu đó nói: “Ăn xong mấy người nhớ thu dọn sạch sẽ đi. Đây là đường cao tốc. Đừng ném rác bừa bãi ở trên này.”

“Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ.”

Thời gian trôi qua từng phút từng phút, Đậu nhỏ dù sao cũng là một đứa trẻ, có chút mệt mỏi nên dựa lưng vào người Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử thấy cậu buồn ngủ nên ôm cậu vào lòng, nói: “Con buồn ngủ chưa? Đề mẹ đưa con về xe ngủ trước nhé.”

“Ừm, được ạ.”- Đậu nhỏ không từ chối, cậu thật sự rất buồn ngủ rồi.

Hàn Mộc Tử quỳ xuống, để Đậu nhỏ nằm ngửa, Đậu nhỏ khéo léo trèo lên, sau đó ôm cổ cô: “Mẹ ơi, mẹ cần thận một chút nha.”

Vì vậy, Hàn Mộc Tử trở lại xe với Đậu nhỏ trên lưng, chú Nam cũng đi theo sau.

Tiểu Nhan trái lại muốn đứng đây một chút: “Mọi người đi trước đi, tôi đứng đây quan sát một chút, lát nữa sẽ quay lại xe sau.”

“Được thôi.”

Chú Nam gật đầu, đi theo Hàn Mộc Tử quay lại xetrước.

Sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Nhan không khỏi nhìn về phía người đàn ông vừa rồi, tuy rằng nhìn từ phía sau không giống, nhưng khuôn mặt tuấn tú luôn khiến cô lo lắng không thôi.

Kỳ thật Tiểu Nhan cũng khá sợ hãi, nếu thật sự gặp người đó ở đây thì phải làm sao?

Ồ không, nếu là Hàn Mộc Tử thì phải làm sao?

Vì vậy Tiểu Nhan thầm vắt mồ hôi lạnh, sau đó chậm rãi tiến lên phía trước, ần thân sau những chiếc xe khác nhau, đến gần người đàn ông.

Ở đó anh khá yên tĩnh nhưng mọi người nhìn thấy Tiểu Nhan đi qua, một vài cô gái tưởng cô sắp bắt chuyện nên bồn chồn không nhịn được mà bước tới.

“Này, cô định xin số điện thoại anh kia à? Đi cùng với chúng tôi đi, tất cả mọi người ai cũng có cơ hội!”

Nghe vậy, Tiểu Nhan nhất thời không nói nên lời: “Không phải.”

“Không phải? Vậy cô làm gì ở đây? Không cần phải ngại như thế đâu. Dù cho cô có thừa nhận thì chúng tôi cũng sẽ không đuổi cô đi đâu, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ những điều tốt đẹp! Huống hồ, việc chúng ta có cơ hội hay không thì vào lúc đó sẽ phụ thuộc vào biều hiện của cá nhân thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play