Tiểu Nhan nghe thấy Đậu nhỏ nói vậy lập tức liếc qua cậu bé, ánh mắt lạnh lùng muốn ăn tươi nuốt sống Đậu nhỏ: “Cháu có cần phải thật thà như vậy không? Dì biết dì sẽ già rồi, mà cũng không có đến lượt cháu dét bỏ bà già này đâu! Đậu nhỏ, nếu biết cháu là cái đồ vô tâm như thế này, dỗ ngon dỗ ngọt đi nấu cá hấp cho ăn, đến khi ăn được món cá rồi thì liền quay lưng lại với dì, cháu có tin là dì Tiểu Nhan sẽ không bao giờ nấu đồ ăn ngon cho cháu nữa hay không? “

Cảm giác bát cơm trong tương lai của mình đang bị đe dọa, Đậu nhỏ lập tức mở miệng sửa sai: “Dì Tiểu Nhan, con nói sai rồi. Dì Tiểu Nhan cho dù có già đi thì sẽ vẫn là một mỹ nhân.”

Câu này đối với Tiểu Nhan rất hữu dụng, lúc này cô mới hài lòng gật đầu.

“Tha lỗi cho cháu đó, lần sau dì sẽ làm cho ngươi món cá kho tộ.”

Cô ấy hoàn toàn không để ý, khi Đậu nhỏ nói những lời này cậu bé còn làm bộ ôm chặt ngực mình, vẻ mặt như kiểu lương tâm bị tổn thương.

Hàn Mộc Tử thấy vậy, vươn tay véo lấy hai má của Đậu nhỏ, nói nhỏ: “Đồ nghịch ngợm.”

Đêm hôm đó ba người thu dọn đồ đạc, được một lúc thì cùng ngồi lên xe mà Hàn Thanh đã điều đến, sau đó lái về hướng Bắc Thành.

Tiểu Nhan là trợ lý của Hàn Mộc Tử nên đương nhiên muốn đi cùng với cô, mặc dù có vẻ cũng không phù hợp lắm, nhưng mà cứ coi như là di cùng đề giúp đỡ cô trên đường thôi.

Dù sao thì, để Tiểu Nhan ở lại một mình trong căn hộ thì cô sẽ vô cùng cô đơn, tịch mịch, cô ấy muốn đi cùng họ. Nếu có gì khó xử, cô ấy sẽ nói Đậu nhỏ thích ăn cơm do chính tay mình nấu. Nên cô sẵn sàng đi theo để nấu cho cậu bé ăn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tiểu Nhan bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.

Ở bên kia, Dạ Mạc Thâm cũng sẽ trở lại Bắc Thành.

Tống An đi ra cùng đề tiễn anh: “Thật sự không thể ở thêm hai ngày nữa sao? Lái xe đến đây lâu như thế mà cũng chỉ ở lại có hai ngày sao?”

Dạ Mạc Thâm nghe vậy, mắt không biểu cảm nhìn về phía cô một cái.

“Tôi còn có công việc.”

“Công việc quan trọng hay là dì quan trọng? Này đứa nhỏ không hiếu thuận kia, thôi được rồi, nhớ lái xe cần thận một chút.”

“Ừm.”

“Thật là, bây giowf mấy đứa trẻ thật không biết nghe lời chút nào.

Buổi tối tầm nhìn cũng không tốt, khuyên là đợi đến khi trời sáng rồi hãng đi mà không chịu.”

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm mím chặt, không để ý đến lời phàn nàn của Tống An, lên xe đi thằng.

Một lúc sau, anh mới lạnh lùng nói: “Buổi tối không kẹt xe, không khí cũng mát mẻ.”

“Đi đây.”

Tống An đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe đang từ từ rời đi xa, ánh đèn đường kéo dài bóng dáng cô, gió đêm thổi qua khăn lụa trên vai, Tống An không khỏi thở dài..

Cũng không biết phải còn chờ bao lâu nữa Mạc Thâm mới có thể thật sự mở lòng đón nhận những người phụ nữ khác.

Thẩm Kiều …

Cái tên này đã biến mất trong cuộc đời anh năm năm và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Tống An không biết cô đã đi đâu, nhưng đối với cô mà nói, hồi đó cô rất thích cô gái đó, chỉ là … hai đứa nhỏ này lại không có duyên phận như vậy.

Vậy thôi, mọi chuyện cứ để thuận theo duyên số di.

Cô đã ở tuổi này rồi, và cô thực sự không còn sức lực để ép buộc anh bất cứ điều gì.

Nghĩ vậy, Tống An cầm lấy khăn lụa trên vai, xoay người bước lên lầu.

Cứ tưởng ban đêm lái xe sẽ suôn sẻ, nhưng không ngờ đến mười hai giờ đêm, trên đường cao tốc xảy ra một vụ nồ lớn chắn hoàn toàn con đường phía trước.

Hàn Mộc Tử cùng những người trên xe cô cách điểm xảy ra tai nạn rất xa, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó thì thấy xe phía trước dừng lại, Tiểu Nhan vốn đang ngủ ngon trên lưng ghế, nhưng cô vẫn bị giật mình tỉnh lại khi nghe thấy tiếng động.

Sau khi Hàn Mộc Tử nhìn thấy một ngọn lửa bùng lên trên bầu trời từ phía trước, cô vô cùng kinh ngạc, đưa tay ra ôm lấy Đậu nhỏ đang ngồi bên cạnh trong vô thức.

“Mẹ kiếp, có chuyện gì đang xảy ra vậy?”- Tiểu Nhan hạ cửa kính xe xuống, ló đầu ra ngoài, kinh hãi khi nhìn thấy ánh lửa trước mặt.

“Trời ạ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”“- Nói xong lập tức rụt đầu lại, đóng lại cửa, cô nhìn Hàn Mộc Tử nói: “Mộc Tử, chúng ta có nên bỏ xe lại không? Ở đây tôi vẫn cảm thấy nguy hiểm. “

Ngọn lửa cách đó không xa, Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn lại dòng xe dừng phía sau, liền cảm thấy ở chỗ này cũng không đủ an toàn.

Vì vậy gật đầu, trầm giọng nói: “Chú Nam, trước tiên hãy khóa hết cửa sổ lại, sau đó chúng ta xuống xe.

Chú Nam tắt động cơ xe, nhìn cô rồi gật gật đầu.

Sau khi tất cả đã xuống xe, xe phía trước và phía sau thấy họ xuống xe nên cũng rời xe để di chuyển ra chỗ an toàn.

Con người đứng trước nguy hiểm sẽ có một bản năng sinh tồn trỗi dậy, và cá nhân sẽ đều trân trọng mạng sống của mình trừ khi họ có ý tưởng khác.

Vì vậy, chỉ trong chốc lát đường cao tốc đã có rất nhiều người rời đi.

“Đi theo lối này, cố gắng di chuyển cách vụ nổ càng xa càng tốt.”

Mọi người lần theo bước đi của đám đông, trên đường cao tốc càng ngày càng có nhiều người đi cùng họ.

Rất nhanh sau đó tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Cảnh sát đã tức tốc đến hiện trường để điều tra tình hình trước khi thông báo cho mọi người.

“Mọi người đừng lo lắng, nguyên nhân chính là xe trước mặt bị nổ không rõ nguyên nhân. Hiện tại chúng ta đã ngăn cách khu vực nguy hiểm, tình hifnh sẽ xử lý càng sớm càng tốt, nhưng con đường phía trước tạm thời không thể di chuyển qua.”

Tiểu Nhan ôm cánh tay Hàn Mộc Tử, buồn bực nói: “Làm sao lại thế này? Xe đang di rất tốt như vậy tại sao lại phát nổ chứ? Chẳng lẽ là vì chở theo đồ dễ cháy sao?”

“Bị nổ có thể do rất nhiều nguyên nhân. Hiện tại cũng không biết rõ tình hình như thế nào, chúng ta cứ bình tính chờ một lát.”

Rất nhiều xe xuống ga đều ở ven đường, Dạ Mạc Thâm cũng ở trên con đường này, cũng nghe thấy tiếng nổ, ngay sau đó đã nhìn thấy rất nhiều người chen chúc trên đường cao tốc bên cạnh.

Anh ta lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian với vẻ mặt thờ ơ, lúc đó mới phóng lên cao tốc thì chuyện này xảy ra, sau lưng vẫn còn có một đám ô tô bị kẹt cứng.

Chờ đợi được sơ tán cũng không biết phải cần bao nhiêu thời gian nữa, anh ở trong xe.

Dạ Mạc Thâm vươn tay vặn vẹo thái dương đau nhức, sau đó đẩy cửa xe xuống xe hít thở không khí.

Trong bóng tối, người đàn ông đứng thẳng người ra khỏi xe, với đôi chân thon thả và thằng tắp bước đi Ï vững vàng, thay vì đi về phía đám đông, anh ta đi về phía bên kia đường cao tốc và lằng lặng đứng nhìn cảnh vật từ phía xa.

Trong đám đông vào lúc hoạn nạn như thế này vẫn có “bầy gà” đột nhiên xuất hiện.

“Oa, nhìn xem bên kia có trai đẹp kìa!”

Một cô gái trong đám người đang di tản phát hiện Dạ Mạc Thâm thì lập tức cảm thán.

Khi cô ấy nói điều này, ánh mắt của đám đông ngay lập tức nhìn về phía đó.

“Chỉ nhìn thấy sơ sơ được bóng hình người ta thôi, sao em biết anh ấy đẹp trai?”

“Em đã nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy khi anh ấy vừa bước xuống xe mà! Các góc cạnh vừa nam tính vừa sắc nét, không những chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà tỷ lệ cơ thể phải nói là cũng rất tuyệt vời!”

“Được rồi, anh là chồng em, anh vẫn còn ở đây cơ mà, tỷ lệ cơ thể của chồng em cũng rất tuyệt vời mà, có phải không?”

“Chậc, người đàn ông đó nhìn thoáng qua đã biết người ta có tám cái cơ bụng? Anh chỉ có một cái bụng toàn mỡ?”

“Sao em nhẫn tâm nói anh như thế…”

Những cuộc đối thoại này đều lọt vào tai của Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan, Tiểu Nhan liếc mắt nhìn nàng, Hàn Mộc Tử liền liếc lại, sau đó Tiểu Nhan đi tới, nói nhỏ: “Tôi thật sự phục hai người đó rồi. Ở khúc quanh nguy hiểm này mà vẫn còn tâm trí đề nhìn thấy anh chàng đẹp trai “.

Nghe thấy, Hàn Mộc Tử cong môi: “Người ta luôn hứng thú với những thứ đẹp đẽ, hơn nữa … nhất là trong thời khắc sinh tử.”

“Nói cũng thật là, chẳng qua hôm nay xui xẻo quá. Nếu biết hôm nay xảy ra chuyện xấu như thế này thì tôi đã sớm bảo anh trai cô hoãn lại chuyến đi rồi.”

“Không có việc gì đâu.”-Hàn Mộc Tử ngồi xổm xuống nhìn Đậu nhỏ: “Con có mệt không? Có muốn mẹ cõng một xíu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play