cô cũng vô tội luôn sao? Câu nói của Tiêu Túc rất thằng thắn, khiến Thẩm Kiểu bối rối nhìn xuống.
“Tôi biết……”
Thấy tâm trạng cô bỗng nhiên suy sụp, Tiêu Túc mới phát hiện lời nói của mình có chút nặng nề, “Tôi biết tôi có chút nặng lời, nhưng Thẩm tiều thư cô cũng tự hiều mà? Tóm lại chuyện hôm nay cô không được phép nhắc lại, nếu không tôi Truyện được cập nhật mỗi ngày, cũng không cứu nổi cô đâu.”
Nói xong, Tiêu Túc quay người mau chóng rời đi.
Nếu như Thẩm Kiều là người khôn ngoan, cô đã không nên đề cập đến việc này.
Thẩm Kiều đứng trong góc tối cũng tầm năm phút, mới bước tới gõ cửa.
“Vào di.”
Giọng nói của Dạ Mạt Thâm nghe ra vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, phảng phất thêm sự giận giữ.
Thẩm Kiều do dự một lúc, mới mở cửa văn phòng bước vào.
Dạ Mạt Thâm không ngồi chỗ () bàn làm việc, mà lại ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía cô, mắt nhìn xuống bên dưới.
Thẩm Nguyệt chầm chậm bước tới, trong đầu lại nghĩ về thanh âm lãnh đạm của anh ta.
Không khí tĩnh lặng trong vài giây, Dạ Mạt Thâm ý thức có người tới lại không nói lời nào, chỉ cau mày rồi tự mình chuyển động xe lăn xoay người lại.
Nào ngờ đập vào mắt lại lại khuôn mặt nhợt nhạt ốm yếu của Thẩm Kiều.
Dạ Mạt Thâm cau mày: “Cô đến đây làm gì?”
Thẩm Kiều ngầng đầu lên, va (} phải ánh mắt của anh, “Tôi, tôi là trợ lí của anh mà.”
Lẽ nào anh ta đã quên hết những chuyện xảy ra trước đây sao? Nghe xong, Dạ Mạt Thâm cong môi khinh bỉ cười nhạt một tiếng: “Một trợ lí mà ngay cả cà phê cũng không pha nổi? Cô nghĩ tôi có cần không?”
Thẩm Kiều cắn môi, nắm chặt bàn tay lại.
“Tôi sẽ cố gắng hơn, không biết anh thích mùi vị thế nào? Cho tôi một cốc xem sao? “Đưa cô, cô có thể điều chỉnh ra {) được mùi vị tôi thích sao?”
Thẩm Kiều gật đầu.
Điệu cười trên môi Dạ Mạt Thâm cực kì chế giễu, “Cô còn có thêm năng lực này?”
Có điều anh vẫn cho cô cơ hội, đặt cốc cà phê đang cầm lên bàn: “Làm theo mùi vị này, tôi chỉ cho cô cơ hội một lần thôi.”
Thẩm Kiều nhìn ly cà phê một hồi lâu, rồi vươn tay cầm lên, sau đó quay người bước ra.
Dạ Mạt Thâm tự quay xe lăn đến trước bàn làm việc, lướt xem một tập văn kiện, độ tầm mười phút trôi qua, (} anh mới ngước lên nhìn ra cửa.
Không thấy động tĩnh gì.
Cô gái kia vẫn chưa quay lại.
Haiz, là sợ quá mà bỏ cuộc sao? Pha một cốc cà phê cần hơn mười phút? Thêm mười phút nữa trôi qua, ngoài cửa vẫn không thấy động tĩnh.
Dạ Mạt Thâm hơi nhăn mặt, cô gái kia đang làm cái quái gì vậy? Thật sự nghĩ rằng Dạ Mạt Thâm mình dễ chọc? Không nói lời nào đã bưng cà phê của mình đi mất? Bộp! Dạ Mạt Thâm tức giận đóng tập (} văn kiện lại, vừa chuẩn bị đi xem tình hình, đã nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa.
Thầm Kiểu bưng cốc cà phê lo lắng bước vào, cô không dám nhìn vào mắt Dạ Mạt Thâm.
“Cô đã lãng phí hai mươi phút đồng hồ.”
Thanh âm lạnh lùng cất lên, đả kích cô không thương tiếc.
Thẩm Kiều cắn chặt môi, nhỏ tiếng trả lời: “Nhưng trước đó anh đâu có giới hạn thời gian cho tôi.”
“Cô!”
Dạ Mạt Thâm nghẹn lời, tức giận chế giễu: “Xem ra cô rất có (} lý?“ Bỏ đi, Thầm Kiều không muốn đấu khẩu với anh, đầy cốc cà phê đã pha xong lên trước mặt: “Anh thử xem…”
Cà phê được thúc đẩy, hương thơm đậm đà lan toả ngập tràn trong không khí, đọng lại trong phòng làm việc.
Ngửi thấy mùi thơm đậm đà này, con ngươi của Dạ Mạt Thâm ngưng động, đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng.
“Tôi biết là tôi pha cà phê không giỏi bằng anh được, nhưng mà tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Thẩm Kiều thấy {} anh ngồi đó bất động, mới bưng cốc cà phê lên trước mặt anh.
Vốn dĩ Dạ Mạt Thâm không định phản ứng lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô đang nhìn mình một cách tội nghiệp.
Bộ dạng này, rất giống một chú cún cưng bị vứt bỏ.
Không hiểu sao, Dạ Mạt Thâm giơ tay ra nhận lấy.
Nhấp một ngụm, trong mắt Dạ Mạt Thâm xuất hiện sự nguy hiềm.
Thẩm Kiều cảm nhận được khí tức đột nhiên thay đổi trên người anh, vô thức lùi lại một bước, nhìn (} anh một cách rụt rè.
“Né làm gì?”
Dạ Mạt Thâm nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cô: “Sợ tôi đem cà phê hất lên người cô sao?”
Thẩm Kiều mím môi.
Hình như không cẩn thận một bước liền bị anh đoán trúng tim đen.
Dạ Mạt Thâm nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, sau đó đưa cho cô chiếc cốc, Thẩm Kiều vội vàng tiến lên nhận lấy, dè dặt nhìn anh: “Như, như thế nào?”
Dạ Mạt Thâm lúng túng nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Miễn ) cưỡng qua ải.”
Nghe xong, Thẩm Kiều mừng rỡ, trên mặt theo đó mà hiện ra nụ cười: “Thật sao? Vậy tôi có thể tiếp tục ở lại rồi?”
Giọng nói nhẹ nhàng này… Dạ Mạt Thâm liếc nhìn cô, từ ngày đầu tiên cô đến nhà họ Dạ, biểu cảm trên mặt luôn rụt rè, có thề rõ ràng nhìn ra được cuộc sống nơm nớp lo sợ của cô ở nhà họ Dạ.
Hôm nay đột nhiên lại thấy sự vui vẻ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp một khi đã cười lên, lại khiến cho đôi mắt lạnh lùng của anh cũng long lanh theo.
(Cô vợ đánh trảo) Hình như có thứ gì đó len lỏi vào tìm Dạ Mạt Thâm, làm anh cáu kỉnh không giải thích được.
Anh kéo kéo cà vạt trước ngực, lãnh đạm nói: “Tôi có nói là cô được ở lại sao? Chuyện đứa trẻ cô tính thế nào?”
Dạ Mạt Thâm chủ động đề cập đến chuyện đứa bé, sắc mặt của Thẩm Kiều nhợt nhạt thêm vài phần, ngón tay lặng lẽ siết chặt.
“Không lên tiếng? Xem ra cô tính giữ lại rồi?”
Thẩm Kiều bỗng chốc ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nhất định phải tàn nhẫn như thế sao? Đứa trẻ ) là vô tội!”
“Xì~”
Dạ Mạt Thâm cười khầy ra tiếng, trong mắt hằn thêm thù địch “Nó vô tội, cô cũng vô tội luôn sao? Nếu như nó biết được mẹ ruột của mình là một kẻ tâm tư đa sâu sắc, giỏi tính kế người khác, là một phụ nữ ham hư vinh, tôi nghĩ nó sẽ hối hận vì đã đến thế giới này đấy.”
Lời nói tàn nhẫn đánh thằng vào đáy lòng của Thẩm Kiều, khiến mặt cô tái xanh.
“Anh……”
Thật quá đáng! “Dù sao kể từ ngày tôi thay thế () Thẩm Nguyệt gả vào nhà họ Dạ, anh liền gắn mác cho tôi là kẻ tâm tư sâu sắc, ham mê hư vinh, đúng không?”
“Sai, còn thiếu một điều nữa.”
“Điều gì?”
Thẩm Kiều trừng to đôi mắt.
“Lằng lơ, không biết nhục nhã”
Thẩm Kiều gần sắp như cắn nát môi dưới của mình.
“Tóm lại, đứa bé vô tội, xin anh… cho tôi một cơ hội.”
Thầm Kiều cảm thấy như đầu mình không thể nào ngẩng lên nổi nữa, cô không cách nào đối mặt với người đàn ông này nói ra chân tướng, cô chỉ có thể dựa (} vào năng lực của bản thân van xin anh! Cầu xin anh tha cho đứa trẻ trong bụng mình.
Dạ Mạt Thâm nhìn cô không khác gì nhìn một người chết, đôi môi mỏng lười động đậy.
“Hai ngày sau, nếu như đứa trẻ vẫn còn, đích thân tôi sẽ ra tay.”
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Thẩm Kiều không hề đến bệnh viện để phá thai, bởi vì Hàn Tuyết U đã đến tìm cô, để cô ấy ổn định Dạ Mạt Thâm trước, cô bên đó tự mình (} tìm bác sĩ, xem có cách nào lưu sản mà không tổn thương cơ thể hay không.
Nhưng trong lòng Thẩm Kiều, cô không hề có ý định phá đi đứa nhỏ này.
Cô muốn giữ lại nó! Hàn Tuyết U sau khi nghe cách nghĩ của cô, trực tiếp nói cô điên rồi.
Thẩm Kiều cực kì bình tĩnh: “Mình không điên, mình muốn giữ lại nó, đây là sinh mạng được hình thành trong bụng mình.”
“Nhưng căn bản là đứa trẻ sinh ra sẽ không có cha, cô thật sự điên br> (} rồi sao? Hơn nữa, nhà họ Dạ sẽ đề cô sinh đứa bé ra sao? Nhà họ Dạ là một dòng tộc nổi tiếng đó.”
Đúng vậy, đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng.
Thầm Kiều che bụng dưới lại, đôi mắt xa xăm bi thương.
“Tự mình sẽ nghĩ cách.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT