ĐANG TÌM AI CHỨ? “Không cần đâu ông ơi, cháu chỉ bị cảm lạnh thông thường mà thôi, cháu có thể tự mình ra hiệu thuốc mua ít thuốc về uống là được rồi ạ.”
Thẩm Kiều vội vàng đáp lại.
Dạ lão gia nhìn cô với đôi mắt sắc sảo, Thẩm Kiều bị ông nhìn như vậy trong lòng cô có chút lo lắng, cô vô thức cắn chặt môi dưới.
“Âm mũi rất nặng, sao chỉ có thể {} uống thuốc thôi chứ?”
Ai biết rằng ông cụ lại khẽ thở dài ra một câu như vậy chứ, rồi vẫy về phía cô để ra hiệu cho cô đến gần hơn.
Thẩm Kiều tiến lên vài bước, rồi dừng lại một cách thận trọng.
“Hãy nhớ tự mua thuốc đó, nếu cảm thấy tốt hơn sau khi uống thuốc, nhớ đến công ty chăm sóc cho Mạc Thâm đó.”
Thần Kiều gật đầu: “Con biết rồi.”
“Ừm.”
Chỉ sau đó ông cụ mới gật đầu hài lòng, “Đi di.”
Sau khi rời khỏi Dạ gia, Thẩm ) Kiều gọi điện cho Hàn Tuyết U, Hàn Tuyết U rất nhanh chóng đã đến, sau hai mươi phút có mặt.
Sau khi lên xe, Hàn Tuyết U hỏi: “Đã nghĩ kỹ rồi? Muốn phá thai sao?”
Thẩm Kiều không nói gì, im lặng thắt dây an toàn.
“Sao cậu không nói gì vậy?”
Hàn Tuyết U quay đầu lại nhìn Thẩm Kiều, thấy cô đang ngồi đó không có biểu cảm gì, liền cau mày, “Cậu sao vậy chứ? Tối qua quay về chưa nghĩ kỹ hay sao? Vẫn muốn giữ lại đứa bé sao?”
Nghe thấy vậy Thẩm Kiều đưa (} tay giữ lấy bụng của mình, “Đây là một sinh mạng, trực tiếp phá hủy nó, liệu có quá tàn nhẫn hay không?”
“Ha ha, Thẩm Kiều, cậu đang đùa mình à? Lúc bố mẹ cậu bắt cậu gả cho một tên tàn phế sao cậu không thấy họ tàn nhẫn đi? Chồng cũ của cậu nuôi tiểu tam còn đuổi cậu ra khỏi nhà sao cậu không thấy tàn nhẫn đi? Nếu cậu giữ đứa trẻ này, Dạ gia nhất định sẽ không tha thứ cho cậu, đến lúc cậu bị đuổi về nhà, cậu nghĩ bố mẹ cậu có cần cậu nữa hay không chứ? ”
Những lời của Hàn Tuyết U trực tiếp xối xả vào cô, Thầm Kiều ngẩng (} đầu lên nhìn chằm chằm về phía trước. “Nghe tớ nói, bỏ đứa trẻ này đi, Dạ gia là hỗ trợ duy nhất của cậu bây giờ.
Hơn nữa đứa trẻ này không rõ lai lịch, ai biết nó sinh ra sẽ có đức tính như thế nào chứ?”
Nói xong Hàn Tuyết U đã trực tiếp đưa ra quyết định cho Thẩm Kiều.
“Là bạn thân của cậu, mình chỉ có thể nói tới đây thôi, phần còn lại, cậu tự mình nghĩ kỹ di.”
Thẩm Kiều nhớ lại những gì Dạ Mạc Thâm nói tối qua, anh nói rằng sẽ cho cô thời gian ba ngày, nhưng (} anh ta cũng có thể không cho cô một cơ hội nào cả.
Vậy … cô vẫn phải đi phá bỏ nó sao? Nếu muốn giữ nó lại ở Dạ gia.
Nếu cô rời khỏi Dạ gia, cô cũng sẽ không thể trở về Thẩm gia được.
Hàn Tuyết U quay lại nói: “Nếu nói rằng đứa trẻ này thuộc về người cậu yêu, cậu muốn nuôi nó mình cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nó chỉ thuộc về } một người lạ, giữ lại nó không biết là phúc hay họa nữa, cách tốt nhất là bỏ nó đi.”
Sau đó, hai người đều im lặng đi đến bệnh viện.
Khi xếp hàng chờ số, tâm trạng của Thẩm Kiều có chút buồn phiền, Hàn Tuyết U luôn ở bên cô, nói những lời an ủi cô.
Khi đến lượt cô, sau khi kiểm tra cô xong, bác sĩ cau mày.
“Cô Thẩm, theo kết quả kiểm tra, tử cung của cô cực kỳ mỏng, sảy thai có thể sẽ gây xuất huyết, chúng tôi khuyên cô không nên phá nó.”
(} Nghe vậy, Thẩm Kiều nhíu mày, Hàn Tuyết U ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này: “Không thể bỏ thai sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi không khuyến khích.”
Bác sĩ khẽ thở dài: “Cô hãy suy nghĩ cần thận, xuất huyết không phải là chuyện nhỏ, quay về bàn bạc lại rồi lại đến.”
Khi ra khỏi bệnh viện, lông mày của Hàn Tuyết U nhíu lại: “Không thể phá thai, vậy cậu phải làm sao đây? Ôi Chúa ơi, sao lại xảy ra việc phiền phức này chứ!”
“Mình cũng không biết.”
(} “Mình đưa cậu về trước.”
Thẩm Kiều gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Không được, mình phải đến công ty, cậu đưa mình đến công ty đi.”
Hàn Tuyết U không nói gì, nghe lời cô rồi đưa cô ấy đến cửa công ty, khi nhìn thấy tòa nhà Tập đoàn Dạ Thị, Hàn Tuyết U không khỏi thở dài: “Tớ nghĩ nhà tớ đủ giàu rồi, không nghĩ rằng tập đoàn Dạ Thị lại vượt qua sức tưởng tượng của tớ.
”
“Tuyết U, hôm nay cảm ơn cậu rồi, mình vào trước đây.”
() Hàn Tuyết U vẫy tay với cô: “Cậu cứ đi trước đi, mình quay về sẽ liên lạc với bác sĩ cho cậu.”
Bởi vì lần trước qua đây, một số lễ tân vẫn có ấn tượng sâu sắc về Thẩm Kiều, người được phó chủ tịch Dạ đưa lên, vì vậy lần này nhìn thấy Thẩm Kiều, thái độ với cô vô cùng tốt.
Thẩm Kiều suôn sẻ bước lên thang máy, đến văn phòng tổng giám đốc cấp cao.
Cô bước đi nhẹ nhàng về phía trước, nhưng lại phát hiện cánh cửa văn phòng hôm nay không đóng, Thẩm Kiều vừa muốn bước vào.
() “Lần trước tôi nhờ anh tìm người, kết quả là anh đã mang người phụ nữ đó đến cho tôi, lần này phiền anh gọi mẹ cô ta đến đây.
Tiêu Túc, có phải vì tôi đã nuông chiều anh rồi không, hay là bây giờ anh làm việc quên không mang theo não? ”
Dạ Mạc Thâm đang ngồi trước văn phòng, những ngón tay thon dài ấn nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt anh sáng quắc, có một luồng khí đáng sợ lan tỏa khắp cơ thể anh.
Tiêu Túc đứng ở bàn làm việc đang được huấn luyện, đầu cúi thấp, giống như chiếc tai chú cún rủ xuống vậy. ngôn tình hài
(} Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Kiều theo tiềm thức nấp sau cánh cửa.
Dạ Mạc Thâm đang tức giận như vậy, bây giờ cô đi vào sợ sẽ bị vạ lây, vẫn nên là trốn trước.
“Cậu Dạ, tôi thực sự không cố ý, thực sự thông tin anh đưa cho tôi quá ít, vì vậy tôi chỉ là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Tiêu Túc trong lòng có chút ủy khuất, anh đi theo cậu Dạ lâu như vậy, bình thường đều là đi giải quyết công việc.
Ngay cả khi vấn đề có chút rắc rối, anh cũng có thể giải quyết nó một cách nhanh chóng.
Nhưng nhiệm vụ bây giờ là di (Cô vợ đánh trảo).
tìm một người phụ nữ, lại là một người phụ nữ không hề có bất cứ thông tin gì.
Muốn đến bệnh viện tìm người phụ nữ mang thai đó, đâu có dễ dàng gì? “Là tôi cung cấp thông tin ít sao? Cậu không biết tự mình đi thu thập thông tin à?”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng cười, đôi mắt sắc bén của anh trở nên u ám, động tác gõ vào máy tính bàn bỗng dừng lại: “Hay là, anh đang đồ lỗi cho tôi sao?”
Giọng điệu sắc mỏng lạnh lùng làm cho bóng dáng của Tiêu Túc lập tức đứng thằng dậy, anh ta lập tức () lắc đầu phủ nhận.
“Không có chuyện đó đâu! Cậu Dạ, lần tới tôi sẽ phái người đi điều tra, lần sau tôi sẽ đích thân đi hỏi rồi đưa người về đây cho anh.”
“Thẩm vấn?”
“Cậu yên tâm, nếu đó là người đó, tôi chắc chắn sẽ không làm tồn thương cô ấy.”
“Ra ngoài.”
Dạ Mạc Thâm có được câu trả lời thỏa đáng, không kiên nhẫn nới lỏng chiếc cà vạt trên ngực, đuổi Tiêu Túc ra ngoài.
Tiêu Túc nhanh chóng rời khỏi, văn phòng làm việc lạnh đến nỗi anh (} ta không thể ở lại được nữa.
“Vâng ạ!”
Sau khi Tiêu Túc đi ra, anh thuận tay đóng cửa văn phòng, quay người lại thì thấy Thẩm Kiều đang đứng bên tường.
Sau khi hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Kiều muốn mở miệng nói, nhưng Tiêu Túc bị kéo đến góc cạnh tường.
“Cô muốn chết à? Lại đi nghe lén tôi nói chuyện với Dạ thiếu?”
Nghe thấy vậy, Thầm Kiều lắc đầu: “Tôi chỉ tình cờ đến, nhưng, anh †a đang tìm ai?”
(} Trong lòng có chút tò mò.
Hơn nữa Thẩm Kiều cũng là vợ anh, nên theo bản năng cô muốn biết về anh.
Nghe thấy, Tiêu Túc nheo mắt: “Cô Thầm, tôi khuyên cô đừng nên hỏi, ban đầu cô chỉ là thay thế để kết hôn với cô Dạ, nhưng đừng có tự nghĩ mình thực sự là vợ của anh ấy, đừng lo chuyện bao đồng nữa, mợ hai không xứng đáng đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT