Lúc sau cậu nhìn thấy biểu cảm của Hứa Yến Uyển khi nói ra người mình thích là ai, trước giờ cậu chưa bao giờ thấy biểu cảm đó.
Không phải lưu luyến si mê mà là một loại sùng bái thiêng liêng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Liên Cảnh thấy vẻ mặt này của người phụ nữ bên cạnh mình, lúc cô ta nhắc tới người con trai mà mình thích trong ánh mắt có một sự kiên định hướng về, không hề có chút tạp niệm nào, chỉ đơn thuần thích người con trai đó thôi.
Nếu như nói trước kia Hạ Liên Cảnh cầu mà không được cố tình làm ầmĩ thì sự theo đuổi sau đó chính là thật lòng thật dạ rồi. Bởi vì cậu muốn trở thành người con trai mà Hứa Yến Uyển hướng tới đến phát điên lên.
Ba mẹ của cậu cả đời này đều không biết mùi vị của tình yêu là thế nào, những người tình cậu gặp mặt qua cũng chỉ vì lợi ích là chính, cho nên cậu vô cùng vội vã muốn giữ chặt được Hứa Yến Uyển.
Không tiếc bất kì giá nào, nhưng thật không ngờ cuối cùng cậu vẫn là làm sai rồi.
Cuối cùng Hứa Yến Uyển bắt đầu chán ghét cậu kinh khủng rồi.
Mà bên kia từ lúc Tiểu Nhan tỉnh lại tinh thần có chút thất thường, một ngày ngủ mê mật thời gian rất dài, thế nhưng trong lúc mê man vẫn luôn chìm nghỉm trong đoạn kí ức vỡ nát đó, không ngừng để cho Hàn Thanh chạy, không muốn để anh ấy gặp chuyện không may. Hàn Thanh đưa cô ấy mang về nhà hai ngày rồi, tình hình của cô ấy vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp gì, La Tuệ Mĩ và ba Chu bởi vì lo lắng cho cô ấy vì vậy Hàn Thanh sắp xếp cho họ ở luôn bên đây. Mà trong lúc đó Hàn Mộc Tử cũng qua đây xem hai lần, mỗi lần muốn cùng Tiểu Nhan nói chuyện, cô ấy lại bắt đầu ăn nói linh tinh hoặc là đi ngủ rồi.
Tình huống như này rất giống tự mình thôi miên đại não của mình, sau đó đại não sẽ ép buộc cô ấy bước vào ác mộng.
Tình huống như vậy, mới bắt đầu xem như người không có gì thay đổi nhưng cứ như vậy mãi, nếu cảm xúc của cô ấy không điều chỉnh được hoặc là giảm áp lực thì rất nhanh xảy ra vấn đề về tinh thần. .
ngôn tình hoànMột khi tỉnh thần xảy ra vấn đề thì nó lại là chuyện khác rồi. Hàn Mộc Tử suy tư hết lần này đến lần khác cảm thấy chuyện này khá nghiêm trọng, không thể cứ tiếp tục kéo dài thời gian như này được, cô rất muốn đề nghị anh trai đưa cô ấy đến bệnh viện kia trị liệu nhưng nhìn đến Hàn Thanh vì bức ảnh của Tiểu Nhan mà mắt thâm quầng, cuối cùng cũng không nói được ra lời.
Người ta đưa Tiểu Nhan ra đây rồi, cô lại khuyên người ta đưa trở lại thì chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý.
Nhưng thân là chị em tốt của Tiểu Nhan lúc trước, bây giờ là cô em chồng, cô tất nhiên không muốn nhìn thấy tinh thần Tiểu Nhan tiếp tục hỗn loạn thêm nữa.
Cho nên cô đi tìm Hàn Thanh, nghiêm túc nói với anh ấy chuyện này.
“Không thể cứ tiếp tục như này được nữa, em sợ cứ để như này cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất”
Hàn Thanh mở to đôi mắt uể oải nhìn cô ta: “Em tưởng anh không sợ sao?”
Anh ấy sợ hơn bất kì ai hết. Ở hôn lễ không bảo vệ tốt cô ấy, tuy rằng về sau cứu cô ấy ra rồi nhưng hiện tại Tiểu Nhan trở thành bọ dạng này lại càng làm cho anh ấy lo lắng cả ngày lẫn đêm ngủ không được, ngày ngày đêm đêm trông chừng cô ấy.
Hàn Mộc Tử nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Thanh, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, suy nghĩ một lucs rồi sau đó nó: “Anh trai, nếu anh một mực khuyên cô ấy, dỗ dành cô ấy mà vẫn không có tác dụng thì em khuyên anh vẫn nên dùng biện pháp mạnh đi”
“Biện pháp mạnh?” “Ừ” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Anh trai chưa từng làm mẹ nên không biết cảm giác làm mẹ như thế nào, Tiểu Nhan bây giờ có thai rồi, đối với cô ấy mà nói trừ anh ra thì con là quan trọng nhất, nếu như cô ấy cứ như này mãi, đứa con khó khăn lắm mới giữ được có khi cũng xảy ra chuyện. Những lời này anh có thể nói với Tiểu Nhan một chút để cô ấy bình tĩnh lại”
Nghe xong Hàn Thanh nhíu mày, rõ ràng đang lo lắng hậu quả mà đề nghị này mang đến.
“Anh, anh phải nghĩ như này, nếu cứ để cô ấy trong tình trạng bây giờ thì cuối cùng người tổn thương vẫn là cô ấy. Lúc anh nói cẩn thận một chút là được, hơn nữa em không nghĩ sau khi cô ấy nghe được lời này mà vẫn không quan tâm đến an nguy của đứa con”“
Nói như vậy thì thuận lợi rồi.
Hàn Thanh đồng ý: ‘Được, anh sẽ tìm cơ hội thử nói xem”
Hàn Mộc Tử nhanh chóng rời đi.
Mặc dù La Tuệ Mĩ và ba Chu ở biệt thự bên này nhưng cuộc sống thường ngày của Tiểu Nhan vẫn luôn là Hàn Thanh tự mình chăm sóc, giúp cô ấy rửa mặt, giúp cô ấy đánh răng, giúp cô ấy vệ sinh chân tay.
Tình hình thực tế của Tiểu Nhan không được coi là vô cùng gay go, cô ấy thường xuyên gặp ác mộng nhưng cũng có lúc bình thường, có đôi khi cũng sẽ tự mình đánh răng, nhưng đôi khi lại bắt đầu tự mình bước vào trạng thái thôi miên, vẫn luôn bị nhốt ở lúc cháy lớn đó không thoát ra được.
Dựa theo lời bác sĩ nói là bị sợ hãi quá mức cho nên mới mãi không ra được.
Có điều là Tiểu Nhan ngày hôm nay ngoan một cách lạ thường, lúc Hàn Thanh để cô ấy ăn cơm, cô im lặng không làm ầmƒ, tự mình ngồi vào trước bàn ăn, sau đó chờ Hàn Thanh xới cơm cho. Hàn Thanh xới một bát rồi đưa cho cô ấy, nhìn bộ dáng cô ấy đưa tay cầm bát rồi cầm đũa lên, có thể nói trong lòng vô cùng bất lực, có điều đồng thời cảm thấy Tiểu Nhan thế này ngoan ngoãn khôn ngoan lạ thường, vì thế liền đưa tay xoa đầu cô ấy nói: “Tối nay đều là những món em thích, em thử xem có hợp khẩu vị không?”
Thế là Tiểu Nhan ngoan ngoãn ăn một miếng cơm rồi gật đầu: “Thích”
“Thích là tốt rồi” Hàn Thanh cười ngượng: “Em phải ăn cho đầy đủ, ăn xong ra xem ti vi một lúc rồi đi tắm”
Trong lòng Hàn Thanh đang khó chịu vì anh ấy đang nghĩ làm sao để mở miệng nói ra kiến nghị mà ban ngày Mộc Tử đã nói với anh. Không thể không nói ý tưởng của Mộc Tử là đúng, có lẽ thực sự có thể thử xem.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh vừa gắp thức ăn vào trong bất cho cô ấy vừa dò hỏi: “Tình hình của em bây giờ đặc biệt, vì thế phải ăn nhiều món có dinh dưỡng, đừng chỉ ăn mỗi cơm như thế”
Khi nghe thấy bốn chữ tình hình đặc biệt, rõ ràng động tác của Tiểu Nhan dừng lại, sau đó cô ấy cũng không đáp lời, vẫn lặng lẽ ăn cơm như cũ.
Thấy cô không phản ứng thái quá, Hàn Thanh liền cẩn thận nghiêm túc thử hỏi dò một câu: “Nếu không có chất dinh dưỡng thì đứa con sẽ không lớn nhanh được đâu.”
Nghe xong, Tiểu Nhan dừng tay lại, cô ấy nhìn cảnh tượng trước mắt trong đầu hiện lên cái gì đó, cảnh tượng trước mắt dần dần chuyển động mờ ảo. Thấy có điều khác lạ, Hàn Thanh nheo mắt lại, sợ cô ấy mất kiểm soát tâm trạng, buộc lòng phải nắm chặt cổ tay cô ấy “Đừng nghĩ về việc ấy nữa, chúng ta bây giờ đã thoát khỏi được đám cháy lớn đó rồi. Em không sao, anh không sao, con mình cũng an toàn.
“Bỏ ra, bỏ em ra”
Giọng nói của Tiểu Nhan bắt đầu có chút run rẩy, tay cầm đũa bị Hàn Thanh nắm chặt, lúc sau đũa cũng rơi xuống, tay kia cầm bát cũng không chắc nữa.
Hàn Thanh nhìn trong ánh mắt cô ấy đầy sự trốn tránh, thật không hiểu tại sao, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh với cô.
“Em bị hoảng sợ quá mức anh có thể hiểu được, nhưng chúng ta đã thoát khỏi đám cháy đó lâu rồi, em lại cứ cả ngày gặp ác mộng, em muốn anh phải làm sao? Còn đứa con trong bụng nữa phải làm sao? Em không cần anh và con nữa à?”
Âm!
Tiểu Nhan nghe lời này xong, cái bát trong tay rơi xuống vỡ toang ra, mảnh vỡ lập tức bắn tung tóe.
Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt sửng sốt nhìn Hàn Thanh.
“Anh cần em, con cũng cần em, nên em đừng như vậy nữa được không?” Hàn Thanh từ đầu đến cuối nắm cổ tay cô rất chặt, không cho cô ấy trốn tránh đi. Còn khung cảnh lửa cháy mờ ảo trước mặt Tiểu Nhan cũng dần dần rõ nét rồi trở thành gương mặt của Hàn Thanh.