*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, La Tuệ Mỹ có chút kinh ngạc, bà ấy hỏi: "Cả hai đều mất rồi ư?" "Vâng, đúng là như vậy."

Tiểu Nhan gật đầu, mặc dù anh ấy chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này, nhưng trong khoảng thời gian cô và Hàn Mộc Tử sống với nhau thì Hàn Thanh chính là người duy nhất trong nhà họ Hàn, mãi sau này anh ấy mới tìm được em gái của mình. Hàng ngày anh ấy đều phải bay ra nước ngoài để có thể ở cùng em gái.

Sự khao khát tình thân phải lớn nhường nào mới có thể ngày ngày bay ra nước ngoài cùng em gái như vậy? Tiểu Nhan không thể suy đoán được tâm lý của Hàn Thanh, cô chỉ cảm thấy trước đây cuộc sống của anh vô cùng khó khăn và vất vả.

Nếu có thể, cô đương nhiên hy vọng Hàn Thanh có thể sống tốt, ba mẹ khoẻ mạnh giống như cô bây giờ vậy. Và anh ấy có thể nhận được tình yêu thương của gia đình.

Chỉ cần gia đình bình yên bên nhau, ngày lễ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau bàn bạc những chuyệnphiền toái thì thật là hạnh phúc.

Thế nhưng trong suốt những năm tháng dài đăng đẳng đó, anh ấy đều phải một mình gánh vác hết tất cả, đồng thời còn vất vả ngược xuôi để tìm em gái của mình.

Tiểu Nhan chỉ biết rằng nếu là cô thì có lẽ cô sẽ không thể trụ vững được cho đến bây giờ.

Khi La Tuệ Mỹ nghe những lời đó, một tia đau khổ hiện lên trong mắt bà ấy. "Thằng bé này thật là, chả trách tối qua khi cùng nhau ăn cơm Hàn Thanh lại có ánh mắt kì lạ đến như vậy. Hoá ra là… “Chắc là anh ấy đang nghĩ đến ba mẹ của mình.” Tiểu Nhan thì thầm. “Ngày thường con có thể tôn trọng bọn họ, nhưng hôm nay thì không. Bọn họ lại dám bàn tán về bạn trai con trước mặt con. Cho dù là hàng xóm cũng không thể nói chuyện như vậy được.” "Nghe con nói xong thì mẹ cũng hiểu được lí do con tức giận rồi. Không sao đâu, dù gì cũng là hàng xóm với nhau. Nếu có thể nói chuyện cùng nhau thì nói chuyện, còn nếu không nói chuyện được với nhau thì thôi, dù gì thì chúng ta cũng không trông cậy vào họ để kiếm ăn. Nếu họ nói những lời không tốt đẹp về chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải nể mặt họ."

Tiểu Nhan liếc nhìn La Tuệ Mỹ và nói: "Mẹ, mẹ không tức giận sao? Nhất định bọn họ sẽ nói rằng con không có tương lai, ăn nói sỗ sàng bất lịch sự,không được mẹ dạy dỗ cho tốt. Tất cả những tiếng xấu đều sẽ đổ hết lên là do mẹ.” "Con gái ngốc của mẹ."

La Tuệ Mỹ vươn tay xoa đầu Tiểu Nhan và nhẹ nhàng nói: "Những lời nói bên ngoài đầu có quan trọng, ngoại trừ ba con và con thì mẹ không quan tâm ai khác.” "Mẹ, mẹ thật tốt bụng.” Tiểu Nhan nắm chặt tay La Tuệ Mỹ.

Ở tập đoàn nhà họ Hàn, khi Hứa Yến Uyển đến làm việc như bình thường thì bị một vài người ở quầy lễ tân ngăn lại.

Cô ta dừng lại, nhìn những người đã ngăn mình lai. "Có chuyện gì sao? Bây giờ là giờ làm việc." Giọng cô ta nhẹ nhàng như muốn nhắc nhở những người đó. "Cô ta chính là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc

Hàn ư?"

Mấy người ở quầy lễ tân hưng phấn gật đầu: "Đúng vậy, chính là cô ta. Lúc trước cô ta đến công ty tìm Tổng giám đốc Hàn, tôi hỏi cô ta là ai thì cô ta bảo là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc mà."

Nghe thấy như vậy, Hứa Yến Uyển hơi nhíu mày. "Thật sao, cô thật sự là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc sao? Thế cô có biết bây giờ Tổng giám đốc Hàn đang có bạn gái không?” "Đúng vậy, bạn gái của anh ấy rất thường xuyên đến công ty."Nghe thấy từ "bạn gái”, lông mi của Hứa Yến Uyển rũ xuống, không che giấu được cảm xúc của cô ta. "Tôi cũng không rõ. Đã đến giờ làm việc rồi, mọi người đừng hỏi tôi những chuyện như vậy nữa, tôi cần phải đi làm việc." "Cô sợ cái gì chứ. Nói một lúc cũng không làm chậm trễ công việc của cô đâu." "Đúng vậy, cô nói cho chúng tôi biết, cô thực sự là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hàn sao. Thế cô đến làm việc ở công ty này thì Tổng giám đốc có biết không?” "Tại sao Tổng giám đốc Hàn lại cho cô làm việc ở bộ phận này chứ. Có phải vì anh ấy có bạn gái nên không muốn nhận cái danh vợ sắp cưới của cô không? Cho nên anh ấy mới đưa cô đến đây?"

Hứa Yến Uyển mím đôi môi đỏ mọng, cô ta nhìn những người đối diện và nói: "Hàn Thanh không phải loại người như vậy, tôi đi làm ở đây không muốn để anh ấy biết. Còn về những vấn đề mọi người hỏi thì là do quyết định từ thời thơ ấu của tôi. Vì thế nên tôi không biết trả lời như thế nào với mọi người cả. Mong mọi người thông cảm.

Khi mấy người ở quầy lễ tân nghe thấy cô ta nói vậy thì mắt sáng lên. "Điều đó có nghĩa là cô và Tổng giám đốc Hàn là thanh mai trúc mã đúng không. Hồi bé trồng Tổng giám đốc như thế nào vậy. Có lạnh lùng và khó gần như bây giờ không?" "Tại sao khi còn bé mọi chuyện lại không đượctính. Không phải là ba mẹ đều đã đồng ý rồi sao?" "Vậy thì cô cũng thật là đáng thương. Chồng sắp cưới của mình bị cướp đi rồi mà cô vẫn bình tĩnh ở đây làm việc được ư?" "Đúng vậy, nếu tôi là cô nhất định tôi sẽ không để yên, tôi phải cho bồ nhí kia biết thế nào là lễ độ. Rõ ràng cô là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hàn cơ mà, có việc gì khiến cô phải sợ nhỉ?”

Hết người này nói đến người kia nói khiến Hứa Yến Uyển cảm thấy đau đầu, cô ta không ngờ mấy người ở quầy lễ tân này lại nhiều chuyện đến như vậy. "Hứa Yến Uyển, cô đã từng nghĩ sẽ đi gặp bồ nhí kia chưa? Chúng tôi thấy cô ấy còn không đẹp bằng cô, thậm chí còn không có năng lực gì. Tại sao Tổng giám đốc Hàn lại thích cô ấy cơ chứ?” "Đúng vậy, cô ấy không có năng lực gì, cũng chẳng có gì nổi bật. Chỉ có một việc duy nhất chính là ngày ngày mang đồ ăn đến cho Tổng giám đốc, tôi thấy cô ấy đến một chút tiền đồ cũng không có. Ngược lại là cô, tôi đã xem qua lý lịch và bằng cấp của cô rồi, thật sự là cái gì cũng tốt. Bồ nhí kia hoàn toàn không bằng một góc của cô.”

Nghe thấy những lời này, Hứa Yến Uyển không biết trong lòng mình có loại cảm giác gì, cô ta luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng từ "bồ nhí” này không thể dùng bừa bãi được. Thế nhưng cô ta lại không muốn giải thích gì thêm.

Sau một lúc, Hứa Yến Uyển cũng điều chỉnh lại tâm lý của mình, cô ta cười nhạt và nói: "Tôi hiểu ý của mọi người nhưng tình cảm thì không thể cưỡngcầu được. Vì thế Tổng giám đốc thích ai đều là quyền của anh ấy, tôi cũng không thể gượng ép được. Người được Tổng giám đốc thích thì chắc chắn phải có bản lĩnh gì đó rồi.” "Có bản lĩnh ư, cô ấy có thể có bản lĩnh gì chứ, thậm chí đến một điểm thu hút cũng không có."

Hứa Yến Uyển mỉm cười và nói: "Vì Hàn Thanh thích cô ấy nên hiển nhiên mọi thứ cô ấy làm đều có thể thu hút anh ấy rồi.”

Thực ra, cô ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc điều gì ở Tiểu Nhan có thể thu hút được Hàn Thanh. Cô ta chưa từng nghĩ Hàn Thanh sẽ thích mình, nhưng chỉ cần anh ấy nghe theo lời của gia đình rồi kết hôn với cô ta thì cô ta tin chắc rằng cho dù kết hôn với nhau mà không có tình cảm thì cũng sẽ có trách nhiệm ràng buộc hai người họ.

Bởi vì đối với Hứa Yến Uyển, cô ta cho rằng Hàn

Thanh sẽ không động lòng với bất kì người phụ nữ nào. Nhưng bây giờ anh ấy đã chọn Tiểu Nhan làm bạn gái của mình thì chắc chắn Tiểu Nhan đó phải có điều gì đặc biệt.

Chỉ là cô ta không biết tình cảm Hàn Thanh dành cho Tiểu Nhan là như thế nào.

Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy ngày ngày mang đồ ăn tới cho anh và tính tình cũng hiền lành nên Hàn Thanh cảm thấy cô ấy có thể bên anh cả đời?

Nhưng tại sao cô ta lại nghe được những lời đồn đại bên ngoài là Tiểu Nhan chỉ là đang để ý đến thân phận Tổng giám đốc của Hàn Thanh, chứ cô ấy không hề yêu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play