*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Thanh nằm yên không nhúc nhích, bởi vì anh đã lâu không có cảm giác thoải mái đến như vậy.

Đêm qua anh vừa mới ôm cô vào lòng liền thả lỏng cơ thể rồi sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không ngờ khi tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng.

Anh nằm trên giường ngắm nhìn căn phòng của cô, nó thực sự khác hoàn toàn với phong cách phòng của anh. Phòng của anh có phong cách đơn giản, không có màu sắc gì nhiều, màu trắng đen là chủ đạo, nhìn có vẻ khá nhàm chán. Tuy rằng rất nhiều người thích sự giản dị này, nhưng lâu dần sẽ cảm thấy nó thiếu sức sống.

Đột nhiên nhìn thấy phòng của cô, Hàn Thanh cảm thấy rất mới lạ và tràn đầy sức sống. Nó giống như một thế giới đen trắng đột nhiên tràn ngập màu sắc, một mảnh đất khô cần được tưới thêm nước khiến anh vô cùng thích thú. Anh nằm yên lặng ngắm nhìn.

Tiểu Nhan đứng ở ngoài cửa suy nghĩ không biết có nên vào gọi anh dậy hay không. Mặc dù đã đến giờđi làm nhưng cô lo lắng rằng Hàn Thanh sẽ đau đầu sau trận rượu tối qua. Cô nghĩ có lẽ nên để anh ngủ lâu hơn một chút.

Sau khi quyết định, Tiểu Nhan quay người đi vào phòng khách.

Ai mà biết rằng ngay sau khi cô vừa ngồi xuống, thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của La Tuệ Mỹ vang lên: "Nhan Nhan, dậy chưa con."

Khuôn mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi, cô đứng dậy chạy ra phòng mình thì thấy La Tuệ Mỹ đang đứng trước cửa vừa gõ cửa vừa gọi.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan từ phòng khách chạy ra thì La Tuệ Mỹ khá ngạc nhiên và hỏi: “Nhan Nhan, con dậy rồi à?"

Tiểu Nhan với vẻ mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: "Me..."

La Tuệ Mỹ chợt nhớ ra điều gì đó. Mọi ngày, việc đầu tiên bà ấy thức dậy là ra đánh thức Tiểu Nhan, bởi vì cô luôn nằm trên giường đợi bà ấy gọi, nên có lẽ chuyện này đã trở thành một thói quen.

Chính vì thế mà sáng nay bà ấy sang gõ cửa phòng để gọi cô dậy. La Tuệ Mỹ đã quên mất chuyện tối hôm qua Hàn Thanh nghỉ ngơi trong phòng của

Tiểu Nhan

Ngay sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan thì bà ấy sực nhớ ra người trong phòng bây giờ là Hàn Thanh La Tuệ Mỹ mỉm cười ngượng ngùng rồi bước tới và đẩy người Tiểu Nhan trở lại phòng khách. "Mẹ không cố ý. Bởi vì sáng nào mẹ cũng sanggọi con dậy nên mẹ quên mất chuyện tối qua Hàn Thanh ngủ ở phòng con.” La Tuệ Mỹ nói.

Hàn Thanh nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa thì đứng dậy đi ra mở cửa, anh cảm thấy ngạc nhiên khi ở trước cửa không có ai. ở phòng khách, Tiểu Nhan và La Tuệ Mỹ đang nói chuyện thì thấy Hàn Thanh đi ra, bà ấy lập tức vội vàng giải thích: "Hàn Thanh, cháu tỉnh rồi à? Bác quên mất cháu ngủ ở trong phòng của Tiểu Nhan, cứ tưởng con bé vẫn đang ngủ nên mới ra gọi. Bác không đánh thức cháu chứ?" "Không sao đâu ạ, cháu cũng vừa mới dậy.” Hàn Thanh từ tổn trả lời. "Vậy cháu với Nhan Nhan cứ nói chuyện đi, bác vào chuẩn bị bữa sáng." Nói xong bà ấy đứng dậy đi vào bếp.

Khi La Tuệ Mỹ vào bếp, bà ấy nghĩ rằng bạn trai mà con gái bà ấy tìm được thực sự rất chu đáo.

Chu Tiểu Nhan kéo Hàn Thanh vào phòng, sau đó tìm bàn chải đánh răng và cốc mới từ tủ của cô rồi đưa cho anh: "Anh đi rửa trước mặt đi, anh có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"

Hàn Thanh vươn tay xoa đầu cô rồi nói: "Không có, anh ngủ rất ngon.

Nghe anh nói vậy thì Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô nói: "Vậy thì tốt rồi.”

Ăn sáng xong, Hàn Thanh lái xe trở về công ty. Xe của anh đã dừng ở dưới tầng suốt đêm. Sau khi anh rời đi, mấy người hàng xóm chạy đến chỗ La Tuệ Mỹđể trò chuyện. "Tuệ Mỹ, người con trai lái xe vừa rồi là ai vậy? Cậu ta trông cao ráo và đẹp trai như vậy, liệu có phải là bạn trai của Nhan Nhan không?" "Tôi nhớ nhà cô không có người thân nào như vậy. Chắc hẳn là bạn trai của Nhan Nhan nhà cô rồi. Người mà dì Trương giới thiệu cho Nhan Nhan khoảng thời gian trước đây thật tệ. Bây giờ gặp được nh chàng này thì thật là tốt." "Đúng vậy, Nhan Nhan làm thế nào mà tìm được một người bạn trai giàu có như vậy?"

Những người này vây quanh La Tuệ Mỹ và Tiểu Nhan để hỏi han, ông một câu tôi một câu khiến hai người cảm thấy rất đau đầu.

Tuy nhiên, La Tuệ Mỹ vẫn thừa nhận: “Đúng vậy, người đó chính là bạn trai của Nhan Nhan, nhưng tôi không quan trọng là cậu ta có tiền hay không. Điều tôi quan trọng nhất là cậu ta phải đối xử tốt với Nhan Nhan nhà tôi "Đúng, đúng, quan trọng nhất vẫn là tính cách, nhưng bạn trai của Tiểu Nhân quả thực rất giàu có. Cậu ta lái xe hiệu gì vậy?" "Anh ta làm việc ở đâu? Học vẫn như thế nào? Ba mẹ anh ta còn sống không? Anh nói cho em biết Tiểu Nhan, em tốt nhất nên tìm một người đàn ông mà ba mẹ đã mất, nếu như thế thì khi kết hôn cũng không phải vướng víu, bận tâm đến lời nói của ai.”

Chu Tiểu Nhan đành câm nín, cô không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù ba mẹ của Hàn Thanh đã mấttừ lâu nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân khi nghe thấy những lời này.

Trước những lời nói như thế La Tuệ Mỹ cau mày, bà ấy nhìn vào người đàn ông và nói: "Anh không thể nói như thế được. Tất cả đều phụ thuộc vào số phận rồi." "Tuệ Mỹ, tôi là đang khuyên chân thành. Cô thử nghĩ mà xem, nếu như ba mẹ còn sống, với gia đình giàu có như thế, nếu lấy về Nhan Nhan nhất định sẽ phải chịu nhiều uất ức.” "Nhan Nhan hiền lành như vậy, nếu lấy chồng về phải chịu uất ức thì làm sao?”

Thật ra những người này đều không có ác ý, nhưng lời nói của họ nói ra khiến người khác rất tổn thương. Họ luôn luôn nói những điều mà người ta không thích nghe. Vấn đề kết hôn của cô và Hàn Thanh còn chưa bàn tới mà họ đã bắt đầu thảo luận đến chuyện sống còn của ba mẹ rồi.

Điều này khiến Tiểu Nhan thực sự rất khó chịu, cô không thích người khác nói về người đàn ông của mình, bất kể điều đó là tốt hay xấu.

Vì thế mà cô lớn tiếng nói: “Dì Lâm, cháu nghĩ dì không phải lo lắng về cuộc sống của cháu đâu. Nếu dì rảnh rỗi thì có thể đi phụ giúp con dâu chăm sóc con cái. Cháu thấy cô ấy rất vất vả, vừa phải làm việc nhà vừa phải đưa đón lũ trẻ đi học. Nếu dì quá rảnh rỗi đi lo chuyện người khác thì có thể phụ giúp cô ấy một tay. " "Sao cháu có thể nói như thế chứ. Bọn cô cũng chỉ là lo lắng cho hôn nhân của cháu thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play