“Hắt xì…
Thẩm Kiều đang ngủ say đột
nhiên hắt hơi, sau đó tỉnh lại.
Cô mơ hồ nhìn trần nhà một lúc
lâu, sau đó mới hoạt động lại, theo
bản năng kéo chăn lên.
Nhưng đã có đôi tay nhanh hơn
cô, trước khi cô kéo chăn đã giúp cô
kéo lại rồi.
Thẩm Kiều nhìn về phía người
ấy…
“Cậu, cậu Dạ…“ Thẩm Kiều gọi
đối phương một câu, muốn ngồi dậy.
Dạ Mạc Thâm nhìn cô, lạnh nhạt
nói: “Mới ngủ có nửa tiếng đã đạp
chăn, cô tự xem mình là trẻ con ba
tuổi đấy à?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng
mang chút cưng chiều làm cho
Thẩm Kiều giật mình, không biết làm
sao mà nhìn anh.
Dạ Mạc Thâm, anh bị sao thế?
“Tôi, tôi cũng không biết đã xảy
ra chuyện gì.” Cuối cùng Thẩm Kiều
chỉ có thể lắp bắp giải thích.
Hình như cô có thói quen đạp
chăn… Nhưng không ngờ Dạ Mạc
Thâm lại giúp cô đắp lại chăn.
“Ngốc.” Dạ Mạc Thâm đưa mắt
nhìn cô sau đó thu hồi ánh mắt.
Chữ ngốc đó làm cho sắc mặt
Thẩm Kiều ửng đỏ, cô bất giác cắn
cắn môi dưới, Dạ Mạc Thâm nhàn
nhạt nói: “Vết thương cũ còn chưa
lành đã muốn có thêm vết thương
mới?”
Hành động Thẩm Kiều dừng lại,
ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
“Tỉnh rồi thì thu dọn đồ đạc, đi
về.” Nói xong, Dạ Mạc Thâm xoay
người lăn xe rời khỏi trước giường
cô.
Thầm Kiều ngơ ra một lúc rồi
xốc chăn ngồi dậy, đang định tự hởi
mình phải mặc cái gì thì nhìn thấy
cuối giường đã có sẵn một bộ quần
áo, hình như là chuẩn bị cho cô.
Lúc này Thẩm Kiều
mới đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Dạ Mạc Thâm nghe thấy tiếng
động, quay đầu lại thì nhìn thấy dáng
đi của Thẩm Kiều vô cùng kì quặc,
khóe miệng Dạ Mạc Thâm bất giác
cong lên.
Thẩm Kiều đang thay đồ thì lại
cảm thán nhìn những dấu vết trên
người mình, lúc trước cô còn vì
những dấu vết này mà buồn phiền,
có điều bây giờ sau khi biết là do Dạ
Mạc Thâm làm ra, bỗng nhiên tâm
trạng cô lại không u sầu như trước
nữa.
Thay xong, Thẩm Kiều chậm rãi
bước ra khỏi phòng tắm, đi đến
trước mặt Dạ Mạc Thâm.
“Bây giờ chúng ta quay về
sao?”
Dạ Mạc Thâm nhìn cô chằm
chằm.
Chiếc váy này là anh lấy từ tủ áo
trong nhà, váy liền thân màu xanh
nhạt làm tôn lên cơ thể của cô vô
cùng lung linh, chỉ có điều… Dạ Mạc
Thâm nheo nheo mắt, đột nhiên cởi
áo khoác trên người mình xuống.
“Khoác vào.”
Thẩm Kiều ngừng lại một chút,
nhận lấy áo khoác nhưng không mặc
vào.
“Ghét bỏ sao?” Anh hỏi.
Nghe thế, Thẩm Kiểu lắc lắc
đầu.
“Vậy tại sao không khoác vào?”
Thẩm Kiều nói nhỏ: “Bộ đồ này
rất đắt đúng không? Nếu tôi mặc rồi
anh lại vứt đi, thì tôi vẫn nên trả lại
anh.” Nói xong, Thẩm Kiều vươn tay
trả lại bộ đồ.
Dạ Mạc Thâm bị lời nói của cô
làm nghẹn lời, không ngờ cô lại lôi
chuyện này ra nói, đôi lông mày đẹp
nhíu lại với nhau, giọng Dạ Mặc
Thâm lạnh xuống:
“Cô muốn quay về nhà họ Dạ rồi
thông báo cho tất cả mọi người
những chuyện tối qua chúng ta đã
làm sao?”
Thẩm Kiều dừng lại một chút,
sắc mặt có chút trắng bệch.
“Tôi không có!”
Cô nào dám nghĩ như vậy, cô
chưa từng nghĩ tới việc này.
Trong nháy mắt Thẩm Kiều hiều
ra, anh đưa áo khoác cho cô là vì
không muốn để người nhà họ Dạ
nhìn thấy những dấu vết đó trên
người cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lặng lẽ
khoác áo lên người mình, che kín cái
cổ của mình.
Chiếc áo khoác lên thân thể nhỏ
gầy của cô giống như trẻ con trộm
đồ người lớn vậy, nhìn kiểu gì cũng
có chút kỳ lạ, thế nhưng không hiểu
sao Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy rất
thuận mắt, anh thu ánh mắt, lạnh
lùng nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Thẩm Kiều đi theo anh ra
khỏi phòng bệnh.
Mặc dù đã qua một ngày, những
dáng đi của Thầm Kiều vẫn có chút
kì lạ. Mỗi bước đi cô đều cảm nhận
được hai chân đau nhức, nhưng nếu
cô cứ bước đi như thế này về rồi bị
nhà họ Dạ nghỉ ngờ thì phải làm sao?
Cho nên Thẩm Kiểu chỉ có thể ép
mình đi bằng dáng đi bình thường
nhất.
Ngồi lên xe, bỗng nhiên Thẩm
Kiều nhớ ra chuyện gì đó.
“Điện thoại của tôi đâu?”
Dạ Mạc Thâm không thèm để ý
tới cô.
Thẩm Kiểu có chút lo lắng sốt
ruột, bởi vì trước đó điện thoại cô đã
bị Dạ Mạc Thâm tịch thu mất, sau đó Hàn
Tuyết U lại cho cô một cái điện thoại
khác, nhưng bây giờ cô lại làm mất
rồi. Cũng không biết là bị Lục Tầm
Thường lấy đi, hay là lại bị Dạ Mạc
Thâm tịch thu nữa.
“Cậu Dạ, lúc trước anh đã nói,
chỉ cần tôi cùng anh tham gia tiệc
rượu thì sẽ trả tôi điện thoại.”
Cậu Dạ cái cách xưng hô này…
Dạ Mạc Thâm cau mày: “Cô gọi
tôi là gì?“
Thẩm Kiều ngơ ra: “Cậu, cậu Dạ
đó… Có gì không đúng sao?”
“Ai bảo cô gọi tôi như thế?” Dạ
Mạc Thâm bực bội quát nhẹ một
câu.
Thẩm Kiều sợ hãi rụt vai lại, cả
người thu vào trong áo khoác.
“Không phải
anh bảo tôi gọi như thế sao.”
Dạ Mạc Thâm: “Sau này không
được gọi như thế nữa.”
Thẩm Kiểu: “Vậy phải gọi anh
như thế nào?”
Bỗng nhiên Dạ Mạc Thâm cũng
không trả lời được, chỉ quay đầu lại
hung dữ cảnh cáo cô: “Dù sao cô
cũng không được gọi tôi như thế!”
Bầu không khí đóng băng lại. Truyện Gia Đấu
một chút, Thầm Kiều đối mặt với anh
nửa ngày thì cúi đầu xuống.
“Biết rồi.”
“Điện thoại điện thoại, trong mắt
cô trừ điện thoại ra còn có gì khác
không?” Dạ Mạc Thâm thật sự bị cô
gái này ép đến phát điên, lẽ nào
chuyện quan trọng bây giờ là cái
điện thoại đó sao?
Sự hung dữ của anh làm cho
Thẩm Kiều có chút tủi thân, vành
mắt bất giác đỏ lên: “Là chính anh
bảo nếu tôi đi cùng anh tham dự tiệc
rượu thì sẽ trả điện thoại cho tôi, tôi
cũng đâu có cầu xin anh!”
Nhìn thấy cô sắp khóc, Dạ Mạc
Thâm cũng không biết làm gì: “Trở
về sẽ trả cho cô.”
Lúc này trong xe mới yên tính
lại.
Tiêu Túc ngồi đằng trước đen
mặt lại.
Sao cậu ta lại có cảm giác hình
như cậu Dạ có chút trẻ con? Với lại
cậu ấy đang cáu cái gì? Thật là
không thể hiểu nổi!
Xe rất nhanh đã đến nhà họ Dạ,
lúc Thẩm Kiều xuống xe, chân đau
đến mức suýt té ngã, may mà cô kịp
thời ứng phó lại mới không xảy ra
chuyện.
Cô đi theo Dạ Mạc Thâm bước
vào nhà họ Dạ, trong phòng khách
ông cụ Dạ và Dạ Lẫm Hàn đang ở đó,
Dạ Lẫm Hàn đứng dậy mỉm cười với
bọn họ.
“Mạc Thâm, em dâu, các em về
rồi sao?”
“Vâng.” Dạ Mạc Thâm gật gật
đầu, ánh mắt không hề di chuyển,
hướng thẳng về phía thang máy.
Thái độ của Dạ Mạc Thâm đã
chọc giận ông cụ Dạ, ông đứng lên:
“Chúng mày đứng lại, trong mắt
chúng mày còn có ông nội không?”
Rất rõ ràng, không có. Bằng
không ngay cả châu chào Dạ Mạc
Thâm cũng không nói.
Dạ Mạc Thâm dừng lại, Thẩm
Kiều cũng không dám bước tiếp, cô
chỉ có thể vô thức kéo áo khoác trên
người mình, chú ý không để những
dấu vết trên cổ bị lộ ra.
“Có chuyện gì sao?” Giọng Dạ
Mạc Thâm lạnh lùng.
Ông cụ Dạ đứng tại chỗ cười
lạnh: “Chuyện của nhà họ Lục con
định làm thế nào? Lần trước con làm
cho người ta phế rồi, lần này còn
định làm gì nữa? Rốt cuộc Lục Tầm
Thường đã đắc tội gì con?“
Nghe vậy, tim của Thẩm Kiều
kêu bịch bịch.
Ông cụ Dạ tức giận vì chuyện
của nhà họ Lục sao? Từ sau khi trải
qua chuyện đó, Thầm Kiều rất sợ Dạ
Mạc Thâm sẽ xuống tay với Lục Tầm
Thường, lần này… Cũng không biết
anh định làm gì Lục Tầm Thường.
“Anh ta làm gì động đến tôi
chẳng lẽ còn phải báo cáo với ông
à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT