Đến tận lúc ấy, cô vẫn luôn lo

lắng cho anh chứ không phải bản

thân.

Như ai đó từng nói, lúc nguy cấp

nhất sẽ nhìn thấu lòng người.

Lần trước lúc Lục Tầm Thường

cầm ghế định đánh anh, cô không hề

biết rằng anh có thể né được mà cứ

nhào tới chắn cho anh, nếu như lúc

đó anh không kịp né thì chắc hẳn cô

đã bị cái ghế kia đập trúng rồi.

Một người con gái nhỏ nhắn như

vậy, nếu như bị đập trúng thì thật sự

không tưởng tượng được hậu quả.

Lúc này, Dạ Mạc Thâm nhớ lại

chuyện đó mà cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng bản thân cô thì sao? Lúc

đó cô nghĩ gì mà lại quên mình nhào

đến chắn cho anh?

Nghĩ đến chuyện này, khoé mắt

Dạ Mạc Thâm giật giật, nhìn chăm

chú người đang nằm trên giường.

Có lẽ, cô không hề giống như

những gì anh nghĩ.

Trong phòng bệnh im ắng, chỉ có

tiếng thở của hai người và tiếng tim

đập, Dạ Mạc Thâm gấp tờ báo lại,

nhẹ nhàng bỏ vào túi, sau đó đẩy xe

lăn đến bên cạnh giường, nhìn ngắm

Thầm Kiều đang ngủ say.

Gương mặt Thẩm Kiều rất sắc

nét, khuôn mặt trái xoan cổ điển, chỉ

là bình thường cô không hay trang

điểm, cũng không để ý chuyện ăn

mặc, nên trông cô rất quê mùa.

Lúc cô vừa mới đến nhà họ Dạ,

cô mặc áo cưới trông rất xinh đẹp,

sau này cô mặc quần áo của mình,

thì lại giống như một ông cụ non.

Một người con gái còn trẻ như

vậy, thế mà lại không biết cách ăn

mặc.

Một người con gái như thế làm

sao có thể quyến rũ anh được.

Thế nhưng, hết lần này đến lần

khác… Dạ Mạc Thâm và cô…

Nhớ đến tối hôm qua cô ở trong

lòng anh, liên tục cầu xin anh, gọi tên

anh, tim Dạ Mạc Thâm như tan chảy,

anh không kiềm được lòng mà vươn

tay vén những lọn tóc trên trán cô ra

sau tai.

Không biết từ lúc nào mà Hàn

Tuyết U đã biết tin, biết Thẩm Kiều

gặp chuyện, cô ta đã tranh thủ thời gian.

Lúc cô ta đến bệnh viện thì vừa

hay nhìn thấy cảnh Dạ Mạc Thâm

đang ngồi bên cạnh giường bệnh

của Thẩm Kiều, tay Dạ Mạc Thâm

đang còn đặt trên gương mặt của

Thẩm Kiều, Hàn Tuyết U nhìn qua

cửa kính một lúc lâu nhưng không

biết nên làm thế nào.

Chuyện gì đây?

Dạ Mạc Thâm đối với cậu ấy…

“Cô Hàn?“ Thấy Hàn Tuyết U

sững sờ đứng đó, Tiêu Túc hỏi.

Hàn Tuyết U lấy lại bình tĩnh,

trưng lên khuôn mặt tươi cười: “Xin

chào, tôi nghe nói Thầm Kiều gặp

chuyện nên đến thăm cậu ấy.”

Tiêu Túc nhìn vào bên trong một

lát, thấy không gian yên tĩnh đến

mức nghe thấy tiếng kim rơi, nên

Tiêu Túc nhỏ giọng nói: “Cô Hàn, tôi

biết cô lo lắng cho trợ lý Thẩm, có

điều cô ấy đã không sao rồi, hiện tại

đang nghỉ ngơi, nếu giờ cô đi vào thì

rất có thể quấy rầy cô ấy.”

Nghe xong, Hàn Tuyết U tỏ vẻ

thất vọng, nhưng sau đó lại gật gật

đầu: “Được rồi, nếu cậu ấy không

sao thì tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, khi

nào cậu ấy tỉnh lại thì anh báo cho tôi

được không? Còn không thì tôi ngồi

ở đây chờ cậu ấy tỉnh?”

“Chuyện này…” Tiêu Túc hơi do

dự, cậu ta biết quan hệ giữa Thẩm

Kiều và Hàn Tuyết U rất tốt, suy nghĩ

một lúc cuối cùng cậu ta cũng gật

đầu đồng ý.

“Được rồi, tôi vào trong ngồi

chờ.”

Nói xong, cô ta không chờ Tiêu

Túc trả lời mà cứ thế mở cửa đi vào.

Tiêu Túc: “Cô Hàn.”

“Suyt!“ Hàn Tuyết U ra dấu bảo

cậu ta im lắng, làm cho Tiêu Túc chỉ

có thể ngậm miệng lại.

“Tôi ở trong chờ, yên tâm đi, tôi

sẽ không làm phiền.”

Hàn Tuyết U rón rén đóng cửa

lại, sau đó đi vào bên trong, cô ta vừa

định qua đó chào hỏi Dạ Mạc Thâm,

lúc vừa ngầng đầu lên không ngờ lại

chạm vào ánh mắt lạnh lùng vô tình

của Dạ Mạc Thâm.

Hàn Tuyết U hơi dừng lại, nhỏ

giọng giải thích: “Chào cậu chủ Dạ,

tôi… đến thăm Thẩm Kiều.”

Dạ Mạc Thâm không lộ ra bất kỳ

cảm xúc gì, giọng nói lạnh lùng: “Cô

ấy đang nghỉ ngơi, mời cô ra ngoài.”

Hàn Tuyết U: “…”

Dạ Mạc Thâm không hề khách

khí đuổi khách như vậy khiến khuôn

mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết U trắng

bệch: “Tôi…”

Hai con mắt của Dạ Mạc Thâm

sâu thêm, không hề biết tỏ ra thương

hoa tiếc ngọc.

Thế nhưng rõ ràng lúc nãy… Anh

đặt tay lên mặt Thẩm Kiều, còn tỏ vẻ

rất thương xót nữa.

Không lẽ anh thích Thẩm Kiều?

Ý nghĩ này vừa loé lên trong đầu

đã khiến cho Hàn Tuyết U cảm thấy

cả người đều không biết làm sao.

Không đúng nha, bọn họ còn

muốn ly hôn mà, sao Dạ Mạc Thâm

lại thích Thầm Kiều được chứ? Hàn

Tuyết U vẫn không đi ra ngoài mà

vẫn đứng đó, rũ mắt xuống nói: “Xin

lỗi, tôi sẽ không làm ồn, tôi xin cam

đoan sẽ không quấy rầy cậu ấy.”

Dạ Mạc Thâm đẩy xe lăn đến

bên cạnh cô ta: “Cô đang làm phiền

cô ấy.”

Hàn Tuyết U cắn chặt môi dưới,

nhìn thằng vào mắt anh.

Ánh mắt của anh vô cùng lạnh

lùng, giống như đêm đen buốt giá,

nhìn cô ta không một chút nhiệt tình.

Sao có thể như vậy được? Cho dù cô

ta không phải người đẹp xuất sắc gì,

nhưng cũng không xấu đến vậy?

Sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô

ta chứ? Trong lòng Hàn Tuyết U khó

chịu, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không

lên tiếng.”

Cho dù thế nào chăng nữa, cô ta

cũng không muốn di.

Dạ Mạc Thâm cũng không tiếp

lời cô ta, chỉ nhếch miệng cười chế

giễu, dáng vẻ mỉa mai này làm cho

Hàn Tuyết U đau mắt, cô ta suy nghĩ

một lúc rồi quyết định ra khỏi phòng

bệnh.

Tiêu Túc vẫn đang ngó nghiêng,

thấy Hàn Tuyết U đi ra cậu ta mới thở

dài một hơi.

“Tôi đã nói rồi mà, trợ lý Thẩm

đang nghỉ ngơi, cô cứ không tin tôi.”

Hàn Tuyết U ngồi xuống một cái

ghế, tâm trạng vô cùng sa sút, Tiêu

Túc nghĩ cô ta đang lo lắng cho

Thẩm Kiều nên lên tiếng an ủi: “Cô

Hàn, cô không cần lo lắng quá đâu,

trợ lý Thẩm không bị gì cả, bác sĩ đã

kiểm tra rồi.”

“Ừm.” Hàn Tuyết U gật đầu, cô

ta lại ngó nhìn thoáng qua phòng

bệnh, nhớ lại những chuyện vừa rồi,

không kiềm chế được mà hỏi Tiêu

Túc: “Cậu chủ Dạ nhà anh… Có đối

xử tốt với Thẩm Kiều không?”

Nghe cô ta hỏi thế, Tiêu Túc cảm

thấy nghẹn lời, sao tự dưng Hàn

Tuyết U lại hỏi chuyện này?

Thế nhưng nghĩ kỹ lại, cô ta là

bạn thân của trợ lý Thẩm mà, chắc là

lo lắng cho Thẩm Kiều ở nhà họ Dạ

có tốt không.

Nghĩ xong, Tiêu Túc nghiêm túc

nói: “Tất nhiên là tốt rồi, tôi đi theo

cậu Dạ nhiều năm như vậy, lần đầu

tiên thấy cậu ấy đối xử tốt với một

người con gái đến thế đó.”

Cậu ta đương nhiên sẽ chọn

những lời dễ nghe nói cho người ta,

mặc dù hơi phóng đại nhưng cậu ta

nói thật, không hề nói dối.

Mắt Hàn Tuyết U tối sầm lại, cô

ta cụp mắt xuống hỏi: “Thật sao?”

Dạ Mạc Thâm đối xử với Thẩm

Kiều rất tốt? Bọn họ không phải chỉ

là hôn nhân trên hợp đồng thôi sao?

Không lẽ… Hai người họ từ giả

thành thật sao?

“Cô cứ yên tâm đi cô Hàn, tôi

biết cô lo lắng cho trợ lý Thẩm,

nhưng thật sự là cậu Dạ đối xử với

cô ấy không hề tệ.”

Mặc dù có lúc, Dạ Mạc Thâm nói

rất nhiều lời khó nghe với Thẩm Kiều,

nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn đối xử rất

tốt với cô, làm cấp dưới của anh nên

Tiêu Túc cảm nhận rõ điều này.

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Hàn

Tuyết U đứng dậy: “Tôi xin phép về

trước.”

Hàn Tuyết U ra khỏi bệnh viện,

ngồi lên xe của mình, cô ta không tự

chủ được mà nắm chặt lấy vô lăng

xe.

Tại sao? Tại sao Dạ Mạc Thâm

lại đối xử tốt với Thẩm Kiều đến thế?

Rõ ràng cô ấy.. Là phụ nữ hai đời

chồng, lại còn có một đứa con cơ

mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play