Lần trước! Ngày thành hôn của Đế Hinh và Hoắc Mãng, trận chiến ngày đó trong phủ của tứ hoàng tử Đế Tiêu. Đã khiến bè phái của Đế Khâm tổn thất nghiêm trọng. Những thuộc hạ ám cảnh viên mãn của anh ta đã bị tiêu hao mất một nửa, bây giờ chỉ còn lại chín người!

Nhưng mà! Trâu yếu còn hơn bò gầy, thái tử Đế Hạo chết tại

Nam Cương, phe phái của thái tử chỉ là hữu danh vô thực, điều này chẳng có gì phải lo cả, vì vậy, chín cao thủ Ám cảnh viên mãn của

Đế Khâm, thêm vào đó là đội ngũ ám kình dưới Ám cảnh viên mãn, lại trở thành thế lực mạnh nhất ở thủ đô.

Nói ra thì!

Thật sự là, phúc hay họa ấy à, chỉ là ông trời trêu ngươi mà thôi!

Mà bây giờ!

Chỉ riêng ở trước cửa Vĩnh Hòa thôi, đã có ba cao thủ Ám cảnh viên mãn của Đế Khâm ẩn nấp trong đám người đó. Nếu như bọn họ cũng tham gia vào, ra tay với người của tứ đại gia tộc do Lý Khai Sơn dẫn đầu, chắc chắn sẽ lần nữa đảo ngược được tình thế!

Đầu dây bên kia im lặng mất mấy chục giây!

Rõ ràng rằng!

Đối với Đế Khâm mà nói, để ra được quyết định này rất khó khăn!

Ngăn lại!

Hay là không ngăn đây?

Một bên là Tiêu Nhất Thiên một bên là Đế Uyên, tình hình hoàng thành lúc này chưa phân rõ ràng, một khi đứng nhầm phía, giết nhầm người, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, cũng giống như đám người Lý Khai Sơn ban nãy vậy, họ do dự chần chờ rất lâu mới đưa ra lựa chọn, cho dù là Đe am cung lưỡng, phải thận trọng với quyết định của mình! "Bỏ đi.."

Cuối cùng!

Sau phút trầm mặc khá dài, giọng nói trầm trầm của Đế Khâm cũng truyền tới, anh ta nói: "Án binh bất động, quan sát tình hình!" "Nếu như!" “Bọn họ thật sự có thể thoát khỏi hoàng thành, các cậu hãy cho người âm thầm theo sau, phải chắc chắn rằng, bất cứ khi nào có lệnh thì phải bắt được đám người đó cho tôi!" "Còn nữa!" "Hoàng thành có bất kỳ động tĩnh gì cũng đều phải chú ý quan sát, đặc biệt là hướng đi của Vệ lâm quân, phát hiện ra điều gì phải lập tức báo cho tôi biết!"

Sau một hồi cân nhắc, Đế Khâm lựa chọn chiến lực an toàn nhất!

Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!

Trước khi tình hình chưa được rõ ràng, anh không nên đắc tội với bất kỳ ai, Để Uyên hay Tiêu Nhất Thiên cũng thế!

Đồng thời!

Cũng chẳng giúp ai cả, Đế Uyên không, Tiêu Nhất Thiên cũng không!

Bảo vệ bản thân!

Cho người nhìn chằm chằm tình huống trong hoàng thành, thêm một đội quan sát hành tung của Sói Đồng và người của tứ đại gia tộc, cứ như vậy, nếu như Tiêu Nhất Thiên có gặp bất trắc, Đế Khâm bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đám người Sói Đồng lại, giao nộp cho Đế Uyên!

Ngược lại!

Nếu như Để Uyên gặp chuyện không hay...

Vậy thì!

Trong trường hợp vẫn chưa làm gì Tiêu Nhất Thiên, Đế Khâm tất nhiên là sẽ dẫn quân đến đầu tiên, khống chế hoàng thành, mượn cơ hội này mà chiếm lấy giang sơn Đại Hạ!

Nếu như!

Tiêu Nhất Thiên không định dừng lại, Để Khâm cũng có thể lấy tính mạng đám người Sói Ảnh và Tô An Nhiên ra uy hiếp Tiêu Nhất Thiên!

Một chiêu này!

Còn được gọi là nhất tiến song điêu, đủ để giảm thiểu tối đa rủi ro của Đế Khâm, nhưng cũng có thể phát huy hết mực lợi ích của nó, có thể nói là một công đôi việc...

Trong phủ lục hoàng tử bây giờ!

Để Tiêu!

Đế Lăng!

Lâm Thanh Uyển!

Ngoài ra còn có sáu cao thủ Ám cảnh viên mãn đều có mặt đầy đủ!

Giờ phút này!

Bầu không khí trong phòng khách tòa nhà chính vô cùng nghiêm trọng, sau khi Đế Khâm cúp điện thoại, anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên những tia sắc bén, lạnh lùng nói: “Đúng thật là không ngoài dự đoán!" “Phụ hoàng!” "Tiêu Nhất Thiên!” "Đoàn sứ thần Đại Hoa! "Thế lực ba bên đã tập hợp ở hoàng thành, ngày hôm nay, ắt sẽ xảy ra việc lớn, nói không chừng, Đại Hạ ta, e rằng sẽ phải đổi chủ!" "Vì vậy!" "Mọi người!" "Thắng làm vua, thua làm giặc, một bước này, là phúc hay là họa, là lên voi hay xuống chó, cuộc đời nở hoa, hay là là cuộc sống bế tắc, là sống hay là chết, chúng ta phải nghĩ cho thật kỹ!”

Tình huống trong thủ đô!

Không ngừng thay đổi!

Cơ hội hay rủi ro luôn đi kèm với nhau!

Thành công!

Thì một bước lên mây!

Thất bại!

Thì tan xương nát thịt!

Nghe vậy!

Sáu tên cao thủ Ám cảnh viên mãn đều nhìn nhau, giữa hai chân mày hiện lên vẻ kiên định, bọn họ đi theo Đế Khâm, vẫn luôn ủng hộ và giúp đỡ Để Khâm đoạt vị trí chủ vị Đông Cung, vốn là mong muốn sẽ có ngày này!

Tất nhiên!

Bọn họ cũng đã sớm nghĩ đến rủi ro lớn nhất rồi!

Bây giờ!

Đế Hạo đã chết, thủ đô loạn tùng beng, cơ hội này đã bày ra trước mặt bọn họ, thậm chí còn vượt qua mong đợi, nó không còn là vị trí chủ vị Đông Cung nữa, mà chính là ngôi vị hoàng đế, nếu như thành công, bọn họ và gia tộc bọn họ, nước nổi bèo nối, chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở, tươi sáng!

Cơ hội này!

Ngàn năm có một!

Làm sao mà bỏ lỡ được?

Vì vậy!

Sáu cao thủ kia không hẹn mà cùng quỳ xuống, lớn tiếng hô: "Đều nghe theo điện hạ phân phó!" "Thuộc hạ!” “Dù nước sôi hay lửa bỏng, chết muôn lần cũng không chối từ!" Tiếng vang như sấm rền!

Từng lời từng chữ, mạnh mẽ đanh thép! Đế Lăng như uống máu gà vậy, không kịp chờ đợi mà nói: “Anh Sáu, anh nghĩ gì thì nói thẳng ra đi, chúng em đều nghe anh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!” "Con mẹ nó!"

Đế Uyên có rất nhiều hoàng tử, trong đó Đến Lăng xếp thứ tám, từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn là Để Khâm nói gì anh ta làm theo thế! "Em sáu!"

Đế Tiêu cắm chặt răng, cũng theo đó mà bày tỏ thái độ của mình, nói: "Phụ hoàng vô tình vô nghĩa, ra tay độc ác, vốn dĩ là muốn lấy tính mạng của chúng ta làm mồi nhử, dù sao thì cũng không thoát được cái chết này!” “Nếu đã như vậy!" "Vậy thì chúng ta tìm đường sống trong chỗ chết, cược một ván đi!”

Những người có mặt ở đây, người mong muốn Đế Uyên chết nhất hẳn là Đế Tiêu, dù sao thì, nếu như Đế Uyên không chết, thì quân cờ tiếp theo bị Đế Uyên loại bỏ chính là Đế Tiêu!

Con người ấy à!

Một khi đã bị ép vào đường cùng, thì cái gì cũng dám làm! "Được!" "Tốt lắm!"

Đế Khâm nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Uyển ngồi bên cạnh, Lâm Thanh Uyển không nói gì, mà chỉ nhìn anh ta gật đầu, lúc này anh ta mới quay đầu nhìn đám người Để Tiêu, trầm giọng nói: “Nếu như mọi người đã quyết tâm như vậy, tôi cũng rất mừng!” “Bây giờ!” "Mọi người lập tức về phủ của mình, tập hợp tất cả nhân mã dưới trướng, chờ lệnh của tôi!" "Chỉ cần!" “Tình hình hoàng thành rõ ràng!" "Cơ hội tới!" "Chỉ cần!" "Sức chiến đấu của Phụ hoàng và Tiêu Nhất Thiên tiêu hao, mặc kệ bọn họ ai sống ai chết, chúng ta chuẩn bị nhân mã, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào, làm một trận thay đổi trời đất!"

Lời này nói ra, vô cùng dõng dạc! “Được!”

Đế Tiêu và Đế Lăng và các cao thủ Ám cảnh viên mãn khác lần lượt lĩnh mệnh, sau đó xoay người rời khỏi phòng khách tòa nhà chính, rời khỏi phủ lục hoàng tử, tự về phủ của mình tập hợp nhân mã!

Trong phòng khách!

Chỉ còn lại hai người là Để Khâm và Lâm Thanh Uyển!

Để Khâm khẽ kéo Lâm Thanh Uyển vào lòng mình, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Thanh Uyển, trận chiến lần này thành công hay thất bại sẽ liên quan đến tính mạng anh và em, em đã chắc chắn chưa?"

Đúng vậy!

Đã chắc chắn chưa!

Mặc dù bây giờ Để Khâm cũng cảm thấy có chút bất ổn, nhưng chuyện này, chưa đến giây phút cuối cùng, ai mà biết nó sẽ xảy ra thêm cái gì không chứ? Vì vậy, trong lúc kích động, trong lòng anh ta cũng có chút lo lắng!

Có lẽ mọi người không biết!

Những sắp xếp ban nãy của Đế Khâm đều là nghe theo kiến nghị của Lâm Thanh Uyển!

Lâm Thanh Uyển!

Nổi tiếng thông minh, đa mưu túc trí!

Đặc biệt là!

Lần trước sau khi chứng thực được lý do thoái thác của Đế Hinh, không chỉ riêng Đế Khâm càng thêm nể trọng cô, mà ngay cả đám người Đến Tiêu và Đế Lăng cũng có vài phần xem trong những lời mà cô nói ra! "Nằm chắc.."

Lâm Thanh Uyển khẽ cong môi mỉm cười, nói: “Đại khái khoảng bảy mươi phần trăm!" "Tiêu Nhất Thiên!” "Tiêu Nhất Thiên chắc chắn sẽ không ngồi đó chờ chết!” "Đoàn sứ thần Đại Hoa chắc sẽ không ký hiệp ước đình chiến!" “Cũng không chỉ đơn giản là đến kí hiệp ước đình chiến!" "Còn về!" "Quan hệ giữa ba người bọn họ, ai có năng lực, kỹ năng cao hơn, ai có thể cười đến cuối cùng, vậy thì đành xem ý ông trời mà thôi!"

Bảy mươi phần trăm!

Trái tim Để Khâm khê động, nhin khun nhiên sầm lại, dường như sắp có mưa lớn, anh ta trầm giọng nói: "Hay cho một câu, ý trời!" "Anh hai Đế Hạo!" “Anh ta rõ ràng là không có thiên mệnh!" “Bây giờ!” "Đến lượt tôi!" "Chỉ cần có thể có được sự ưu ái của ông trời, kiểm soát được hoàng thành, kế thừa vương vị, có sự giúp đỡ của Luyện Long đỉnh, rất nhanh thôi, anh có thể đột phá lên ám cảnh viên mãn!” "Còn em!"

Vừa nói!

Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của Lâm Thanh Uyển, nhẹ nhàng xoa, sau đó mới tiếp tục nói: “Đợi đứa bé trong bụng em ra đời, dựa vào dòng máu mạnh mẽ được truyền thừa của Tiêu Nhất Thiên cho nó, thêm vào đó còn có tế đàn luyện hóa của Đế thị chúng ta, trong vòng năm năm, chúng ta nhất định sẽ đột phá được đến cảnh giới đế vương trong truyền thuyết!" "Đến lúc đó!” "Muốn nắm lấy toàn bộ thiên hạ này, chẳng có gì có thể ngăn cản chúng ta được!"

Là một hoàng tử!

Đế Khâm vốn dĩ dưới một người, trên vạn người!

Tuy nhiên!

Gần vua như gần cọp, chính là dưới “một người" mà thôi, điều đó khiến cuộc sống của anh ta vô cùng gian nan, như ngồi đứng đống lửa, như ngồi đống than!

Điều mà anh ta muốn!

Chính là trở thành một người” kia!

Lâm Thanh Uyển ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện của Đế Khâm, dơ tay ra, đặt lên trên tay của Đế Khâm đang đặt trên bụng của cô, định nói gì đó, lại thôi!

Thật ra!

Cô ta muốn hỏi: "Nhất định phải để đứa bé này, trở thành hòn dá kê chân trên con đường đề vương cua an

Nhưng mà

Cô không nói ra được..

Lúc này!

Sau khi Yến Đông Dương thống lĩnh hơn trăm Vệ lâm quân và mười mấy tên doàn của đoàn sứ thần Đại Hoa rời khói phú của Ngao Tuấn Thần, đi thẳng đến cửa vào cửa tế dàn dưới đất!

Phía trước cửa vào là hòn non bộ!

Ám dạ Quỷ Vương đã dẫn gần hai trăm Vệ lâm quân trấn giữ ở do!

Giống như đám người Yến Đông Dương lo lắng, trận chiến trong phòng đã hấp dẫn sự chú ý của ám dạ Quỷ Vương, nhưng mà trận chiến xảy ra rất nhanh và kết thúc cũng rất nhanh, ám da Quỷ Vương cho người qua đó điều tra trước, người đó vẫn chưa rời đi, chỉ nghe có tiếng xé gió truyền tới!

Xoet!

Đứng đầu là Yến Đông Dương, cả người hắn ta hóa thành tàn ảnh, chỉ trong chớp mắt đã vượt xa hơn trăm mét, đến trước mặt đám người ám dạ Quỷ Vương đầu tiên!

Phịch!

Ngoài dự đoán của mọi người là, Yến Đông Dương đường đường là một thống lĩnh Võ lâm quân, gã ta vừa mới đứng lại, thì bị ngã nhoài xuống đất, lăn xa mấy chục mét, dáng vẻ vô cùng chật vật khó coi! "Thống lĩnh Yến!" "Thống lĩnh Yến!" "Thống lĩnh Yến!"

Tất cả mọi người bao gồm cả ám dạ Quỷ Vương đều bị thảm trạng của Yến Đông Dương dọa giật mình!

Chỉ thấy!

Yến Đông Dương sắc mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh, cả người đều ướt đẫm máu, rõ ràng là vừa mới chịu qua một trận ác chiến!

Hơn nữa!

Có vẻ như đã bị thương nặng!

Lập tức có hai tên Vệ lâm quân chạy qua, muốn đỡ Yến Đông Dương dậy, ám dạ Quỷ Vương cũng đến bên cạnh hắn ta, giọng nói khàn khàn và trầm thấp vang lên: “Thống lĩnh Yến, làm sao vậy?”

Cách một chiếc mặt nạ, không nhìn thấy vẻ mặt ám dạ Quỷ

Vương!

Nhưng mà!

Đôi mắt thâm thúy và u ám của ám dạ Quỷ Vương nhìn chằm chăm Yến Đông Dương, đồng tử co lại, dường như hiểu ra điều gì đó! “Ngao Tuấn Thần!" "Tên khốn đó, rắp tâm bất lương, tính kế chúng ta, hạ đòn sát thủ, trong nháy mắt giết chết một nửa binh lực của chúng ta!”

Yến Đông Dương giả vờ bị thương nặng, băng bó vết thương trên ngực, thở hổn hển, nói: “Cẩu tặc Đại Hoa, gan to bằng trời, lần này bọn chúng vào thủ đô ký kết hiệp ước đình chiến là giả, thực ra là đến ngăn cản Hoàng chủ điện hạ chữa trị đan điền mới là thật đi!" "Quý vương đại nhân!” "Những tên cẩu tặc đó đều là cao thủ Ám cảnh viên mãn, vô cùng hung hãn, bên này ông nhất định phải chú ý nhé!”

Bum!

Yến Đông Dương vừa dứt lời, như sấm giữa trời quang vậy, dậy lên một trận sóng to gió lớn sau lưng gần hai trăm Vệ lâm quân!

Tất cả mọi người!

Đều không hề nghi ngờ lời nói của Yến Đông Dương!

Dù sao thì!

Bọn họ đều là vệ lâm quân, mà Yến Đông Dương vẫn là thống | lĩnh Vệ lâm quân, là chỉ huy, lãnh đạo của họ!

Chí có!

Ám dạ Quỷ Vương là ngoại lệ!

Nhưng mà!

Không đợi ám dạ Quỷ Vương hỏi thêm câu nào nữa, từ xa có tiếng chém giết người truyền tới, mười mây Vẹ lam quan mười tên sứ giả Đại Hoa đánh cho tan tác tả tơi, đang không ngừng chạy sang bên này!

Nhìn thấy cảnh này!

Những tên Vệ lâm quân vô cùng tức giận, có một người vội vàng đứng dậy xin lệnh: “Quỷ vương đại nhân, cẩu tặc Đại Hoa thật sự là khinh người quá đáng, dám dưới mí mắt Hoàng chủ, ngay trong hoàng thành mà diễu võ dương oai, giết người như ngóe, thực sự là không xem Đại Hạ chúng ta vào mắt!” "Mạt tướng nguyện ý đi giết đám cẩu tặc này!" "Mạt tướng nguyện ý đi!" "Mạt tướng nguyện ý đi!”

Vệ lâm quân phụ trách bảo vệ hoàng thành, bọn họ đều là tinh anh trong những tinh anh. Xương cốt rắn chắc, bọn họ không chịu nổi khi bị nước đối thủ cưỡi đầu cưỡi cổ, nhục mạ như vậy, tất nhiên là họ sẽ không để yên!

Một lúc sau!

Gần hai trăm Vệ lâm quân lần lượt đứng dậy, bước lên phía trước!

Chỉ là hơn chục tên sứ thần của Đại Hoa mà thôi!

Gần hai trăm Vệ lâm quân cùng xông lên, xem bọn họ còn hung hãn như thế nào được nữa, thì cũng sẽ chết dưới tay Vệ lâm quân mà thôi! Nhìn thấy hơn mười tên sứ thần Đại Hoa liên tục giết người, rất

Tuy nhiên! nhanh thôi sẽ kéo sang bên này, nháy mắt, chỉ còn cách nhau chưa đến mười mét, ám dạ Quỷ Vương cũng không hạ lệnh tấn công!

Ngược lại!

Ám dạ Quỷ Vương giơ tay phải lên vẫy một cái, gần hai trăm Vệ lâm quân lần lượt im lặng! “Không cần nữa!"

Chỉ nghe ám dạ Quỷ Vương trầm giọng nói: “Mọi người nghe lệnh!” "Chuẩn bị chiến đấu!” “Đợi bọn họ xông qua đây, cho du la thanh

Đại Hoa, hay là đồng đội Vệ lâm quân, toàn bộ đều giết!” "Một người cũng không tha!”

Xoet!

Ám dạ Quỷ Vương vừa dứt lời, nhất thời, tất cả mọi người đều đứng đơ ra! So với lời nói ban nãy của Yến Đông Dương thì lời này càng khiến người kinh ngạc!

Cái quần què gì vậy?

Người của mình cũng giết?

Mà đồng tử của Yến Đông Dương co lại, trái tim như bị ai túm chặt, ngay vào lúc những Vệ lâm quân kia còn đang kinh ngạc, và không hiểu điều gì, gã ta biết mình bị lộ rồi, vì thế quyết định rất nhanh, nhấc thanh đao trên tay lên, dồn hết ám kình vào trong, chỉ nghe thấy uỳnh một tiếng, cả người như thể mãnh hổ vồ mồi, chém một đao sang phía ám dạ Quỷ Vương!

Giữa hai người!

Chí có khoảng cách không đến hai mét, với một cao thủ Ám cảnh viên mãn mà nói, thì khoảng cách này chẳng đáng là bao!

Xoet!

Ám dạ Quỷ Vương sớm đã có chuẩn bị, vào lúc Yến Đông Dương tung ra một đao đó, ông ta cũng lập tức ra tay, cả người như hóa thành một tàn ảnh, như ma như quỷ, tránh khỏi một kiếm công kích của Yến Đông Dương!

Bum!

Một đao của Yến Đông Dương chém vào không trung, chém xuống đất, chém vào ngay vị trí của ám dạ Quỷ Vương vừa mới đứng, chỗ đó ngay lập tức bị nứt ra một đường dài năm, sáu mét!

Một đạo này!

Vô cùng bất ngờ, không hề báo trước, nhanh đến kinh ngạc!

Uy lực mạnh vô cùng!

Tất cả mọi việc!

Diễn ra vô cùng nhanh, vô cùng đột ngột, khiến cho những Vệ lâm quân còn chưa tính táo sau sự kinh ngạc ban nãy, thì lại bị ngạc nhiên lần nữa đến đơ người, thật sự là sét đánh giữa trời quang!

Cái quần què gì vậy!

Đậu má!

Ôi đậu má nó!

Cúi đầu nhìn vết nứt dài dưới đất, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, mắt chữ o mồm chữ a, trái tim run lên từng hồi, måt như muốn nhảy ra ngoài luôn, trên khuôn mặt của mỗi người đều là những biểu cảm khó mà tin nổi!

Trời ơi!

Tôi là ai?

Đây là đâu?

Tôi đang làm gì?

Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Ám dạ Quỷ Vương hạ lệnh phải giết Vệ lâm quân, mà Yến Đông Dương vậy mà bổ một đao về phái ám dạ Quỷ Vương! "Không hổ là Quỷ Vương đại nhân!” "Bội phục!"

Yến Đông Dương vốn dĩ muốn giả vờ thương nặng, tiếp cận ám dạ Quỷ Vương, sau đó mới đột nhiên công kích, khiến ông ta bị thương, chiếm lấy ưu thế, nhưng lại không ngờ tới, ám dạ Quỷ Vương vô cùng khôn ngoan, thế mà lại nhìn ra được kế hoạch của gã ta!

Lúc này!

Hơn trăm tên Vệ lâm hơn mười tên Sứ thần Đại Hoa, đã đến bên cạnh Yến Đông Dương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play