Dừng một chút, dưới ánh mắt khó hiểu của cô bé, gian nan bổ sung một câu:

"Tách ra ngồi...... Như vậy sẽ không có nhục văn nhã đúng không?"

Tiểu gia hỏa nghiêm túc gật đầu, một đôi mắt mèo cong thành trăng non.

Bé ôm túi nhỏ, đuổi kịp bước chân của cô giáo, chậm rì rì tìm được chỗ ngồi của mình.

Cùng lúc đó ——

Cũng chú ý tới "Nhóc ngồi cùng bàn" của mình

Làn da của cậu bé tái nhợt mang theo vẻ không bình thường, áo sơ mi nhỏ màu đen, cùng màu trắng làm nổi bật phá lệ bắt mắt.

Tóc của cậu có chút dài, che khuất khuôn mặt tinh xảo.

Bộ dáng nhấp môi không nói một lời nào, thoạt nhìn có chút không bình thường.

Cô giáo Lưu cũng chú ý tới Thẩm Ngôn An, vẻ mặt nguyên bản ôn nhu của cô hơi lạnh xuống, liếc mắt nhìn cậu bé một cái, xoay người dặn dò Diệp Tang.

"Chờ cô giáo Hứa lão sư tìm được bàn thì chúng ta tạm thời ngồi đây."

"Tang Tang ngoan một chút, một hồi đừng nói nhiều với bạn, cũng không cần chạm vào bạn."

Nghĩ tiếp, cô không yên tâm trực tiếp lấy ra đòn sát thủ, "Bằng không khi tan học, sẽ không có hoa hồng nhỏ."

Lớp lá ở trường quý tộc rõ ràng cũng lưu hành loại phương pháp khen thưởng này.

Thậm chí khi gom đủ năm hoa hồng nhỏ, cô giáo có thể đáp ứng một nguyện vọng của các bé vô điều kiện.

Đương nhiên.

Chỉ trong phạm vi làm được.

Hơn nữa hoa hồng nhỏ cũng không phải dễ lấy.

Có đôi khi làm sai một chuyện cũng sẽ bị mất một cái.

Muốn nhẹ nhàng tích góp đủ năm cái không phải việc dễ dàng, thế cho nên hơn phân nửa đám nhóc này sẽ vì hoa hồng nhỏ mà ngoan ngoãn im lặng.

Diệp Tang gật đầu mạnh dạn nói câu: "Vâng ~"

Không nhiều lắm cũng không cần lặp lại ~

Cô giáo Lưu thực vui mừng.

Khó được tới một đứa hiểu chuyện.

"......"

Cô giáo Lưu không e dè nói cho Diệp Tang, tất cả đều rơi vào lỗ tai của cậu bé ngồi bên cạnh.

Nhưng mà cô không cảm thấy đứa nhỏ này nghe hiểu được.

Một đứa nhóc giống chó điên giống, sao có thể nghe hiểu được tiếng người.

Huống chi.

Nghe hiểu được thì thế nào?

Cô nói cũng là sự thật.

"Tang Tang Tang Tang, cậu không cần chơi với nó ~"

Khi cô giáo Lưu mới vừa quay đầu chuẩn bị đi trấn an đám củ cải nhỏ khóc đề đề kia, Tô Thụy Thụy ở bên cạnh đã khóc đủ thấy thế thì bẹp miệng, làm ra vẻ người ngoài.

Cậu không để ý tới ánh mắt bất đắc dĩ của cô giáo, thậm chí còn đem một cái ghế ngồi kế bên bé một bộ dạng tính toán ở chỗ này định cư.

Diệp Tang không quen biết cậu, có chút mờ mịt nghiêng đầu, "Tại sao vậy?"

Vé thích oa oa lớn lên đẹp.

Tô Thụy Thụy tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lớn lên cũng không kém, vì thế tiểu gia hỏa chớp mắt mèo tròn xoe, tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm cậu nhóc.

Ánh mắt không e dè kia làm cậu nhóc nhìn đến thẹn thùng.

Cậu xoay xoay quai hàm, nhíu mi, ngữ khí cường ngạnh nói: "Dù sao, cậu không thể chơi với nó!"

"Nó rất hư."

"Ở trong lớp trộm đồ của người khác."

"Ngày thường lại giống như người câm, học sinh trong lớp của chúng ta không thích nó."

Diệp Tang không hiểu, nhuyễn manh manh hỏi lại: "Thì sao?"

Tiểu bá vương nghẹn nghẹn, đúng lý hợp tình mà hừ lạnh nói: "Cho nên cậu cũng không được thích nó."

Tiểu gia hỏa mờ mịt.

Đây là cái điều khoản bá đạo nhục nước mất chủ quyền gì vậy?

Quả thực còn quá mức hơn tiện nghi ba ba của bé.

Tiểu gia hỏa bẹp miệng, có chút không vui muốn phản bác cậu, kết quả bé bên này còn không kịp lên tiếng, Diệp Niên Niên đang ngủ mơ mơ màng màng không biết khi nào đã tỉnh lại.

Cậu mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tô Thụy Thụy "Đối thủ một mất một còn" này thế nhưng lại dựa gần Diệp Tang.

Hai người lẩm nhẩm lầm nhầm không biết nói cái gì đó.

Diệp Niên Niên hoàn toàn tức: "Tô Thụy Thụy! Ngươi dám động nữ nhân của ta!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play