Nhưng mà.

Cô đã xem nhẹ dây thần kinh não của tiểu gia hỏa.

Diệp Tang nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Niên Niên đang ngủ, cùng Tô Thụy Thụy đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bé.

"Không cần ~"

Tiểu gia hỏa rung đùi đắc ý tỏ vẻ cự tuyệt.

Cô giáo Lưu kinh ngạc vài giây, nhịn không được cười hỏi: "Tại sao không cần vậy?"

Diệp Tang nghiêm túc nháy mắt, ý đồ muốn giảng đạo lý: "Bởi vì đám gia gia nhóm nói qua, nam nữ thụ thụ bất thân."

Nghĩ ngợi, tiểu gia hỏa cúi đầu nhìn mũi chân, trong đầu không thể hiểu được mà nhảy ra một từ, bé nãi thanh nãi khí ném nồi: ""Ngồi cung bọn Diệp Niên Niên, ba ba con nói......"

"Như vậy là có nhục văn nhã ~"

"......" Có, có nhục văn nhã?

Mẹ nó thành ngữ này dùng như thế à?

Cô giáo Lưu chấn động mạnh.

Nhưng mà chuyện kế tiếp càng làm côhộc máu.

Khi tiểu gia hỏa nói xong, Tô Thụy Thụy ở bên cạnh bất an mà xoắn tay nhỏ, có chút chờ mong Diệp Tang sẽ ngồi cùng với mình, nhưng nghe được câu kia hơi có chút khó hiểu mà trợn to mắt.

"Có nhục văn nhã là có ý tứ gì?"

Diệp Tang cũng không hiểu lắm.

Tiểu gia hỏa gian nan phân tích từng chữ, nỗ lực lý giải một chút, sau đó nhỏ giọng không xác định nói: "Chính là một người xấu, vũ nhục một oa oa kêu là văn nhã ......"

Tô Thụy Thụy ngẩn ngơ.

Cậu bed nghiêng đầu, cẩn thận lý giải một chút.

Có nhục văn nhã......

Giống như có đạo lý này thật.

Đôi mắt của tiểu thiếu niên sáng lấp lánh gật đầu, "Đúng vậy, Tang Tang cậu thật thông minh !!"

Coi giáo Lưu: "......"

Bên cạnh lập tức có mấy bạn nhỏ phụ họa nói: "Người xấu kia nhất định không phải là người tốt gì."

"Đúng!"

"Quả thực còn hư hơn Triệu Viên!! Tớ thường xuyên nhìn thấy Triệu Viên khi dễ Thẩm Ngôn An."

Có cô bé lập tức áp dụng ngay, chỉ vào Tô Thụy Thụy, "Vậy các cậu không thể chơi cùng nhau, các cậu như vậy là có nhục văn nhã ~"

"Đúng. Các cậu không thể có nhục văn nhã."

Các củ cải nhỏ xung quanh sôi nổi bắt đầu chỉ trích, "Văn nhã đều thảm như vậy rồi, các cậu sao có thể lại khi dễ cậu ấy nữa?"

"Ô ô ô, văn nhã thật đáng thương."

Lập tức liền có bé con tâm hồn mỏng manh yếu đuối oa một tiếng liền khóc.

Ngay cả tiểu bá vương Tô Thụy Thụy trong lớp cũng chảy nước mắt thương tâm.

Cậu, cậu chỉ muốn cùng em gái xinh đẹp ngồi cùng nhau.

Nhưng là......

Ô ô ô.

Văn nhã cũng thật đáng thương.

Hai cô giái vô thố nghe được từng tiếng khóc làm người nghe thương tâm, thấy giả rơi lệ, liền liếc nhau.

Sau đó lâm vào trầm mặc thật lâu.

Cô giáo Lưu: "......"

Cô giáo Hứa: "......"

Đây là chuyện gì đây?!!

Mẹ.

Văn nhã là ai?

Mới đi ra bị đánh!

Tại sao lại khóc vậy?

Ngay cả trước mắt, một đám tiểu tổ tông ở nhà rất quý giá lúc này lại chịu không được mà nước mắt lưng tròng nói cho các cô, "Không cần khi dễ văn nhã."

"......" Cô giáo Lưu.

Cười sống sót JPG/

Cô giáo Lưu vội vàng vàng đi trấn an đám củ cải nhỏ khóc không dứt kia.

Thuận đường còn kéo ống tay áo của cô giáo Lưu, bất đắc dĩ nói: "Nếu không thì để tiểu gia hỏa ngồi chung với Ngôn An đi."

"Chờ tan học thì tôi sẽ đi lấy thêm bàn."

"Bây giờ cứ để tụi nhỏ chịu đựng một chút đi, tôi thấy Diệp Tang cũng mệt rồi."

Cô giáo Lưu đối diện với một phòng toàn là nước mắt lưng tròng, cô đỡ trán trầm mặc.

Bây giơg còn có thể làm được gì bây giờ?

Một câu nói tự nhiên bị phân tích thành như vậy.

Hiện giờ chỉ có thể làm Diệp Tang trước ngồi cùng Thẩm Ngôn An đã.

"Tới đây, Tang Tang lại đây." Cô giáo Lưu cầm lấy túi nhỏ bên hông của bé, cười phất tay, "Con tạm thời ngồi cùng với Ngôn An ca ca được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play