*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không chỉ bọn họ, hơn trăm người ở đây cũng ôm bụng cười.

Họ nhìn cả nhà Dương Hạo Quân giống như nhìn một đám ngốc.

Đây là lễ thống nhất của tứ đại môn phiệt đấy.

Tôi cao bậc nhất của Lạc Việt.

Đừng bảo chỉ một câu của anh, cho dù là người đứng đầu sau khi tứ đại môn phiệt thống nhất, Bắc An vương cũng không được.

Ông ta muốn hủy bỏ thì cũng phải tìm ba vị kia bàn bạc một chút.

Dương Hạo Quân đòi gọi một cuộc điện thoại mà đòi hủy? Đúng là nằm mơ bắt con tưởng bởi "Gia môn bất hạnh, mới nuôi ra cái thứ bại hoại này, mọi người đừng chê cười.' "Được rồi, các vị cứ tiếp tục”

Đoàn Hồng Thắng cười.

Mọi người trong sân lại tiếp tục giao lưu.

Họ coi cảnh tượng ban nãy là trò cười, nhanh chóng quên đi.

Ngay lúc này, một nhóm người vội vàng chạy ra.

"Đều dừng lại! Dừng lại hết cho tôi, chớ có vào!" Người câm đầu phẫn nộ quát.

"Sao vậy?" Đám người Đoàn Hồng Thắng đều hoang mang nhìn nhau.

Người câm đầu nói ra năm chữ: "Hủy bỏ lễ thống nhất”

Lời này làm cho người ta kinh ngạc gần chết.

Bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ.

Trong ánh mắt của đám người đều là chấn kinh..

Con ngươi co lại, nuốt nước bọt, hít vào hơi lạnh.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai cũng cảm thầy sợ đến choáng váng.

Hủy bỏ lễ thống nhất? Thật sự hủy bỏ? Một cuộc điện thoại của Dương Hạo Quân khiến lễ thống nhất bị hủy thật rôi? Đoàn Hồng Thắng muốn điên rồi.

Trương Phúc Long cũng tức phát điên.

Tròng mặt mọi người ở đây đều muốn rớt ra ngoài.

Chuyện này là thật? Không thể tin nổi! "Anh...

anh nói cái gì? Lặp lại lân nữa đi!" Đoàn Anh Nguyệt và Trịnh Quân Nga không thể tin nổi hỏi.

"Tôi nói hủy lễ thống nhất! Nghe không hiểu tiếng người à?”

"Vừa rồi Bắc An vương tự mình hạ lệnh, hủy bỏ lễ thống nhất! Mọi người không cần vào bên

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play