*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt của toàn bộ người hai nhà Đoàn Trịnh đều nhìn lại.
Đoàn Lê Nguyên trong nháy mắt đều cảm thấy áp lực.
Hô hấp dồn dập.
"Tôi nói đấy! Có vấn đề gì không?" Lúc này, giọng nói của Dương Hạo Quân lại truyên tới.
"Dương Hạo Quân, anh to gan thật đấy! Đây là nơi mà mày tới được sao?”
Đoàn Hồng Thắng giận dữ nói.
"Sao tôi không tới được?”
Dương Hạo Quân cười mỉa mai.
"Nơi này là địa điểm tổ chức lễ thống nhất của tứ đại môn phiệt, mày có thư mời sao?" Đoàn Hồng Thắng hỏi.
"Không có."
"Không có thư mời, còn dám tới? Không có tư cách, cút mau!" Đám người cả giận nói.
"Dương Hạo Quân, nghe cho kỹ đâu, lân này danh sách khách mới cho lễ thông nhất có hạn! Với cả thư mời và chỗ ngồi đều do chúng tôi sắp xếp! Anh muốn vàng thau lẫn lộn à? Chuyện này không thể nào đâu!" "Muốn cọ nhiệt của tứ đại môn phiệt à, đừng mơ! Sớm đẹp ý nghĩ này đi!" Hơn hai trăm con mắt đều đồng loạt rơi trên thật Dương Hạo Quân.
Nghe đến đó, trên mặt Đoàn Lê Nguyên đây vẻ khó xử.
Chí Oánh và Chí Nam Yên cũng muốn trốn sang một bên.
Mặt ai cũng nóng bừng lên.
Cực kỳ xấu hổi Hoàn toàn khác với trước kia.
Đây là lễ thống nhất tối cao bậc nhất ở Lạc Việt.
Toàn bộ ánh mắt của Lạc Việt đều tập trung ở đây.
Thật sự là quá xấu hổ "Các người đúng là tin Dương Hạo Quân quá rồi, tưởng có thể giống như trước kia mang các người vào à? Bây giờ anh ta cũng đâu phải chiến thân Vân Lang, chỉ là một người bình thường, căn bản không có tư cách!" "Không sai! Môn phiệt Bắc An có thù với anh ta! Bà cụ cũng cực kỳ chán ghét! Anh ta làm sao lại đến?" "Các người đúng là hồ đồ, bị Dương Hạo Quân lừa rồi?" Trịnh Quân Nga cười mỉa mai nói.
Đám người Đoàn Lê Nguyên muốn phản bác.
Nhưng câu nào của Trịnh Quân Nga cũng đều có lý, đâm trúng vào chỗ đau của bọn họ.
Nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
"Mẹ, em gái, chúng ta vẫn nên rời đi thôi!" Đoàn Lê Nguyên đang muốn kéo mấy người
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT