“…” - Khả Hân chỉ biết cười trừ không thể hiện thái độ chống đối gì với lời anh vừa nói, dù sao người ta cũng thay mình đội mưa đi mua đồ. Để Vĩ Phong nói mấy câu trêu chọc coi như cô cũng cảm ơn anh rồi.
Khả Hân cầm lấy túi lớn kia chạy vội vào trong toilet. Nãy giờ cô ngồi yên không dám động đậy ở trên sofa, một là vì trong người khó chịu hai là vị sợ không cẩn thận sẽ ‘in hoa văn’ lên trên sofa. Khả Hân hồi hộp mở túi ra, cô không biết bên trong thật sự có cái gì.
Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh Vĩ Phong lựa lựa chọn chọn mấy gói băng vệ sinh là cô không nhịn được cong môi, vừa buồn cười vừa có chút cảm động. Khả Hân thấy bên trong túi gần như đầy đủ đồ vật cô muốn mua, không sót một thứ gì, còn có thêm tờ giấy ghi chú và một ít tiền thừa bên trong.
‘Anh ta thật sự vì mình mà tự tay tìm những món đồ này sao?’, trái tim của Khả Hân lại lần nữa kích động.
Cô cầm tờ giấy ghi chú lên xem, phát hiện mặt sau có thêm một dòng chữ, ‘người yêu của cô thật sự là một người đàn ông tốt, đồ vật trong túi là do nhân viên giúp anh ấy tìm’.
Khả Hân ngây người mấy giây sau đó bật cười, hóa ra không phải do Vĩ Thành tự mình lựa mà là tìm nhân viên của cửa hàng kiếm giúp. Cô thật sự đã suy diễn viển vông rồi, Lâm Vĩ Phong là ai chứ, con người kiêu ngạo của anh sẽ không tự mình làm mấy việc này đâu.
Cô nhìn thấy tiền thừa trong túi hơn 1 triệu rưỡi thật sự không biết nói gì với anh luôn. Rõ ràng là cứ thích dùng tiền đè người, vài ba món đồ mà đưa đến hai triệu. Dù cho nhân viên cửa hàng có muốn lấy cũng không dám lấy, cửa tiệm bình thường còn có thể nhận một ít tiền bo, nhưng mấy cửa hàng tiện lợi hệ thống lớn thì thật sự không thể.
Khả Hân nhìn thấy bốn chữ vô cùng chói mắt trên tờ giấy ‘người yêu của cô’ thật sự thấy hơi rùng mình. Đây là em chồng của cô, chỉ có thể là em chồng mà thôi. Nhưng nhân viên hiểu lầm là người yêu cũng được, nếu biết em chồng nửa đêm mưa gió đi mua băng vệ sinh thì sẽ kinh ngạc tới cỡ nào.
Người ngoài có thể hiểu lầm, cô không được hiểu lầm, cô tự nhủ với lòng mình. Cô cẩn thận gấp tờ giấy ghi chú cất, có thể xem đây như một kỉ niệm. Chỉ là dù đã tự nhủ rồi, bốn chữ ‘người yêu của cô’ kia vẫn khiến cho Khả Hân trằn trọc một đêm.
Sáng hôm sau, Lâm Vĩ Phong vẫn nét mặt như hôm qua, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ nghiêm nghị, giống như tảng băng ngàn năm khó lòng mà tan được trong một sớm một chiều. Anh nhìn một bàn ăn trước mắt, không khỏi cau mày, bởi vì nó so với bữa ăn bình thường của anh có khác biệt khá lớn, tỉ mỉ hơn, phong phú hơn, bắt mắt hơn.
Lâm Vĩ Phong luôn trong tâm thế chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ hiến da cho anh trai làm phẫu thuật nên thức ăn bình thường của anh khá tẻ nhạt, đều là những món thanh đạm của lợi cho làn da.
Sáng nên trên bàn ăn lại có một tô cháo gà, một đĩa bánh táo, thịt xông khói cuộn còn có một đĩa trái cây với xoài là chủ đạo thêm cả phong cách trang trí mặt cười không lẫn vào đâu được. Thật sự với Vĩ Phong việc ăn uống cũng chỉ là ăn cho qua ngày không hề hứng thú nhưng giờ nhìn bàn đồ ăn này lại thấy rất muốn ăn.
“Bánh táo này không ngọt đâu, anh có thể ăn nhiều một chút.” - Khả Hân vẫn còn đang đeo một chiếc tạp dề qua gối, cô mặc một chiếc váy xanh thanh nhã, dáng vẻ muốn bao nhiêu yêu kiều là có bấy nhiêu.
Vĩ Phong tưởng tượng gương mặt này bị mình trêu ghẹo sẽ thoát cái e thẹn ửng hồng như một áng mây bồng bềnh, vô cùng dụ hoặc. Xem ra bữa sáng này đều là do cô cố ý làm cho anh, hai chân mày anh hơi giãn ra, nếu cô đã có lòng như này thì anh cũng không ngại nhận lấy.
“Sao đột nhiên lại ân cần thế này? Có chuyện gì muốn nịnh bợ hay là muốn dụ dỗ gì tôi?” - Anh vẫn muốn trêu cô vài câu.
“…” - Khả Hân nghiến răng nghe mấy lời đổi trắng thay đen này của anh, nếu có thể, cô chắc chắn lao đến cắn cho anh một cái thật đau.
Đối tốt với anh một chút là anh sẽ được đằng chân lân đằng đầu không hề biết giới hạn ở đâu mà dừng lại.
“Tôi không muốn cho anh ăn đồ tôi làm nữa.” - Khả Hân tức giận muốn giật lại đĩa bánh táo nhưng cánh tay cô hoàn toàn bị Vĩ Phong bắt lấy khống chế.
“Nếu đã làm thì chắc chắn là muốn tôi ăn rồi, cần gì phải lạt mềm buộc chặt giả vờ như không muốn? Cô muốn tôi ăn, tôi nhất định sẽ ăn.”
Chữ ‘ăn’ được Lâm Vĩ Phong nhấn mạnh hơn nữa còn dùng một giọng điệu vô cùng tà mị. Thứ mà anh thật sự muốn ăn không phải là đĩa bánh táo cô đang cầm, càng không phải mâm mỹ thực này mà chính là cô, Đặng Khả Hân.
Khả Hân nhìn tay mình vẫn bị anh nắm hơn nữa anh còn không biết xấu hổ kề sát mặt cô nói mấy lời ẩn ý, cô dùng sức hất tay anh ra:
“Lâm Vĩ Phong, anh hãy tôn trọng tôi đi, tôi luôn tôn trọng người em chồng là anh. Coi như tôi khẩn cầu anh, anh cũng hãy tôn trọng người chị dâu là tôi đây.”
“Cô không phải chị dâu của tôi, đừng suốt ngày ở trước mặt tôi tự cho mình là một người chị dâu nữa.”
Khả Hân cứ nhắc tới chuyện ‘chị dâu’ làm Vĩ Phong thấy không vui nổi, thật ra anh đã khẳng định mấy lần cô không phải. Từ cười cợt cho tới nghiêm túc, chỉ là Khả Hân không chịu nghe hiểu.
“Mặc kệ anh có muốn thừa nhận hay không, chuyện tôi là chị dâu của anh chính là sự thật không thể thay đổi.”
“Sự thật? Cô cần tôi nói lại một lần nữa không? Sự thật chỉ có một, cô không phải chị dâu của tôi.” - Lâm Vĩ Phong gằn giọng, khó chịu nói ra từng chữ.
Có trách thì trách anh trước nay luôn lấy cô ra trêu chọc, lời nói 10 phần thì có 7 phần là giả. Bây giờ nói thật cũng không ai tin, Khả Hân chỉ cảm thấy anh đang cố tình gây sự thôi.
“Được rồi, tôi không muốn mới sáng sớm đã cãi nhau với anh. Bữa sáng tôi cũng đã nấu rồi, anh thích thì ăn không thích đừng ăn. Tôi đem thức ăn mang cho chó, ít nhất nó cũng không có ghét bỏ công sức của tôi.”
Khả Hân thật sự nghĩ đem thức ăn cho chó ở trong nhà bởi vì cảm thấy bản thân giống như đang làm ơn mắc oán. Rõ ràng cô không nên đối xử quá tốt với anh để anh có cớ trêu chọc cô. Nhưng Khả Hân mỗi khi nghĩ tới những chuyện anh quan tâm mình thì lại cứ như trúng tà, muốn làm chút việc cho Vĩ Phong.
Lâm Vĩ Phong nghe cô nói muốn đem thức ăn cho chó thì sắc mặt đen thui. Cả một bàn ăn công phu tỉ mỉ thế nào lại muốn đem cho chó ăn, hóa ra anh với chó ngang hàng à?
Thật sự phải công nhận là Khả Hân khéo tay, cũng rất biết cách khiến người khác vui lòng. Vĩ Phong nhìn bàn ăn này tâm trạng cũng thư thái hơn rất nhiều. Nằm mơ anh mới để cô mang cho chó, tất cả đều là của anh.
Khả Hân không đứng ở đó nhìn anh chướng mắt nữa cô xoay người đi tới cầu thang lên lầu. Khả Hân bước được mấy bước ngoái đầu lại nhìn thấy Vĩ Phong đang ăn rất ngon miệng khẽ cười một cái. Người đàn ông này khẩu xà tâm Phật, sau này đừng chấp nhất làm gì nữa.
Sáng sớm làm thức ăn xong cô đã định bảo dì Ba dọn ra cho anh, để bà tự nhận là bà làm như vậy cũng tránh được va chạm của cô và anh. Anh cũng không có lý do nói cô đối với anh có ý dụ dỗ gì. Nhưng chẳng hiểu sao Khả Hân cuối cùng vẫn muốn tự mình dọn cho anh, muốn tận mắt nhìn anh ăn thức ăn cô nấu.
Khả Hân thật sự bị những hành động và suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng loạn, người chị dâu như cô tại sao lại không an phận như thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT