Khả Hân viết xong hai tay có hơi run đưa qua cho Vĩ Phong, cô sợ khi anh nhìn thấy cô muốn mua đồ vật gì sẽ chán ghét mà ném tờ giấy. Nhưng mọi chuyện lại không giống như tưởng tượng của cô chút nào, Vĩ Phong nhìn lướt qua tờ giấy sau đó cẩn thận bỏ nó vào túi quần tây của mình.
“Ngoan ngoãn chờ ở nhà.” - Vĩ Phong chỉ để lại một câu như vậy rồi lấy chìa khóa xe mở cửa đi thẳng ra gara của biệt thự.
Khả Hân ngồi yên trên sofa cảm thấy từng đợt rung động một từ trái tim mình. Cô chưa từng nghĩ anh sẽ thật lòng giúp cô đi mua những món đồ đó. Vĩ Phong là người đàn ông kiêu ngạo đến cỡ nào hơn nữa anh có bao giờ dịu dàng với cô thế đâu. Có rất nhiều người dù yêu thương người phụ nữ của mình cỡ nào cũng không tự nguyện đi mau mấy món đồ này.
Tưởng tượng đến cảnh Lâm Vĩ Phong ở trong cửa hàng loay hoay lựa chọn mấy món đồ nhạy cảm đó, Khả Hân không khỏi đỏ mặt. Lúc Khả Hân ghi một loạt đồ trên tờ giấy ghi chú kia chẳng qua là muốn anh thấy khó mà lui, không cần đi mua nữa. Nhưng không ngờ anh nhìn qua, sắc mặt không đổi, hai mày cũng không cau lại cứ vậy mà đi luôn.
Khả Hân nhìn trời mưa mãi không ngớt, lo lắng thở dài, chỉ mong là mọi chuyện suôn sẻ. Nếu để dì Ba, quản gia Thuận và cả anh Vĩ Thành biết, có khi cô lại bị khiển trách vì làm khó dễ Vĩ Phong. Nhưng cô không cố ý thật, ai biết anh lại đột nhiên tốt tính như thế.
Dì Ba bưng theo ly nước đường đỏ từ trong phòng bếp đi ra, nhìn bốn phía, hỏi:
“Phu nhân, nhị thiếu gia đâu rồi? Khi nãy tôi còn nghe cậu ấy bảo cô viết viết cái gì đó.”
Khả Hân thẹn thùng mím môi, không biết nên đáp lại thế nào. Nói thật chắc chắn dì Ba sẽ đau lòng Vĩ Thành, cô biết dì Ba thương Vĩ Phong như con nhưng nói dối thì một lát dì Ba cũng biết nên cô chỉ đành im lặng.
“Phu nhân, cô đừng giận thiếu gia, tình trạng của cậu Vĩ Thành mãi không khá lên nên cậu ấy mới khó chịu, đôi khi hung hăng chút thôi. Cô nhớ thông cảm cho cậu ấy nhiều hơn.”
Khả Hân gật đầu tiếp tục không đáp. Cô biết mỗi lần cô và dì Ba nói chuyện, nếu nói về Vĩ Phong thì bà sẽ tìm mọi cách nói tiếp cho anh. Mong cô bao dung cho anh, tha thứ cho anh. Khả Hân tất nhiên không muốn oán hận gì Vĩ Phong, chỉ là có một số chuyện Vĩ Phong đã làm khiến cô không cách nào quên đi được nữa.
Khả Hân uống một nửa ly nước đường, bụng cũng dễ chịu hơn. Cô nghe bà nhắc tới Vĩ Thành, không nhịn được hỏi:
“Bệnh tình của anh Vĩ Thành thế nào rồi dì?”
“Ai...” - Dì Ba lắc đầu thở dài - “Cậu ấy… sợ là…”
Dì Ba nói không hết câu, hai mắt ngấn lệ, vội vàng đưa tay lau nước mắt. Trái tim của Khả Hân run lên, cô không hiểu nổi, tại sao bệnh tình của anh có thể thay đổi nhanh như tốc độ ánh sáng được. Vừa mới đây thôi, trên chiếc giường tân hôn kia, anh vô cùng khỏe mạnh, phương diện kia cũng sung sức. Rõ ràng không giống người bệnh nặng cần tới máy thở.
Sự đau buồn của dì Ba không thể là giả, vậy bệnh tình của anh là giả sao? Nhưng tại sao anh cần phải giả bệnh, dù anh có giả bệnh thì cũng giả với người ngoài, cùng lắm là giả với cô, tại sao đến dì Ba cũng không biết?
“Dì Ba, mỗi ngày dì đều gặp anh Vĩ Thành, anh ấy ăn uống thế nào rồi?” - Khả Hân thử dò hỏi.
“Ai...” - Dì Ba lại tiếp tục thở dài không thôi - “Cậu ấy ăn không được bao nhiêu, thật sự là không muốn ăn luôn, mỗi ngày đều chỉ nhìn ảnh của cô Tuyết Dung, nhưng cơ thể nào có thể chịu nổi sự dày vò như thế mãi chứ.”
Khả Hân trong lòng ê ẩm, dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của Vĩ Thành, nghĩ tới chuyện chồng mình ngày đêm ôm ấp một bóng hình khác, ai mà không khó chịu cho được. Nhưng Khả Hân cũng không có ghen tuông gì với cô gái tên Tuyết Dung đó. Dù sao người ta cũng đã chết với lại tình cảm của cô ta và Vĩnh Thành cô không có quyền can thiệp vào.
Tuy nhiên chuyện Vĩ Thành vì cô ta mà ăn uống không màng dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng thật sự giống như cái gai đâm vào tai cô, nghĩ mãi không thông, muốn rút gai ra cũng không rút được. Cô gặp ‘Vĩ Thành’ đã hai ba lần rồi, không lần nào anh thật sự suy yếu như lời mọi người vẫn nói.
Xem chừng trong này đúng là có ẩn tình, có chuyện mà Vĩ Thành muốn che giấu không để ai biết. Chả trách cửa phòng điều trị không bao giờ mở rộng cho cô bước vào. Chuyện trong gia đình quyền quý đúng là thâm sâu khó lường.
Bên này Lâm Vĩ Phong dầm mưa, cả người vô tới cửa hàng tiện lợi thì ướt sũng. Vĩ Phong thật sự không hiểu sao mình lại tốt đến mức ngay lúc mưa bão này đồng ý đi mua mấy món đồ này cho cô.
Lâm Vĩ Phong vừa bước vào cửa hàng đã thu hút không ít sự chú ý của nhân viên. Anh lại đang đứng ngay quầy đồ dùng cho phụ nữ nhìn tới nhìn lui. Bất quá Vĩ Phong không có ngốc như là Khả Hân nghĩ, anh không rảnh rỗi tự mình lựa mấy món này.
Anh lấy tờ giấy ghi chú của cô kẹp thêm hai triệu đồng đưa cho một nữ nhân viên:
“Giúp tôi tìm những món đồ ghi trong đây, tiền thừa cứ giữ lại.”
Cô nhân viên tất nhiên hiểu ý, cười cười nhận lấy tờ ghi chú, sau khi xem qua đồ trong đó liền nói với mấy người đang hóng hớt bên cạnh:
“Hóa ra soái ca này đi mua đồ cho người yêu đang tới kỳ, thật sự chu đáo hết mức luôn. ”
“Trời còn đang mưa lớn nữa, sao trên đời lại có người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa tốt tính yêu thương vợ thế này.”
Đàn ông tốt yêu thương vợ? Lâm Vĩ Phong hơi nhíu mày, hình như đây là lần đầu tiên có người dùng mấy từ này hình dung anh. Nghe cũng êm tai lắm nhưng mà bảo anh phải đứng đây cho nhiều người bàn tán thì không vui chút nào.
Không sao hết, Vĩ Phong đã nghĩ phải đòi lại đầy đủ như thế nào trên người của Khả Hân rồi.
Nữ nhân viên soạn ra đầy đủ các đồ dùng cần trong giấy ghi chú sau đó cẩn thận cho một chiếc tối màu, không nhìn thấy bên trong. Số tiền thừa lại nhân viên cũng không lấy mà bỏ lại trong túi cùng với tờ giấy ghi chú đã có viết thêm mấy dòng.
Lâm Vĩ Phong cầm lấy túi, nói cảm ơn rồi lại đội mưa chạy ra hướng xe. Đến lúc anh về tới nhà họ Lâm, mưa dính trên áo đã thấm vào trong, mấy giọt nước từ tóc anh vẫn nhỏ xuống dọc theo sườn mặt.
Khả Hân ngồi ở trong phòng khách, cô đã uống hết hai ly nước đường đỏ, phần là vì bụng khó chịu, phần là vì khẩn trương đợi Vĩ Phong về. Cô thật sự không biết anh có mua những thứ đó về thật không hay đến cửa hàng xong lại ôm một bụng tức trở về mắng cô.
Lâm Vĩ Phong bước vào trong phòng khách, trên tay là túi đồ dùng tiện lợi rõ to. Khả Hân nhìn anh lúc đi với lúc trở về sắc mặt không đổi, xem chừng không có tức giận thêm cũng không có dễ chịu hơn.
Lâm Vĩ Phong đem trên tay tiện lợi túi đưa đến trước mặt cô, ánh mắt nghiêm nghị của anh xen lẫn chút ấm áp khó tả. Khả Hân nhìn chăm chú vào đó, mãi đến khi giọt nước từ tóc anh rơi xuống tay cô, cô mới giật mình.
Khả Hân nhìn giọt nước trên mu bàn tay mím môi vươn tay ra nhận lấy túi đồ:
“Vĩ Phong, cảm ơn anh.”
Vĩ Phong trầm giọng, ghé sát mặt cô, tà mị nói:
“Yên tâm, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi trên người cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT