Anna nhìn thấy Thiệu Huy đỗ xe trước mặt mình cũng không thắc mắc vì sao cô chưa gọi mà anh có thể căn chỉnh thời gian đến đón như vậy. Có lẽ Anna đã biết Thiệu Huy đã xuất hiện ở đây từ sớm.

Thiệu Huy mở cửa xe cho Anna, đặt tay ở trước trán cô tránh cho cô va phải cửa xe, cậu giúp cô thắt dây an toàn, biểu hiện không hề khác gì với bình thường, thật sự là một người bạn trai 100 điểm. Có câu nói thế này, người tốt quá thường không thuộc về mình, trước đây Anna không bây giờ thì cô tin rồi.

Hoàng Thiệu Huy đặt trước một phòng khách sạn có thể quan sát được toàn cảnh thành phố về đêm, hai người cùng nhau ăn tối trò chuyện không hề quan tâm đến thời gian đã trôi qua bao lâu. Anna nằm trong vòng tay của cậu, khóe mắt bất chợt đỏ lên nói:

“Nếu thời gian có thể dừng lại ở đây thì thật tốt.”

“Anh cũng muốn có thể ở bên em thật lâu.” - Thiệu Huy cúi đầu xuống hôn lên môi Anna.

Bỗng nhiên cậu cảm nhận được một giọt nước đang lăn từ má cô sang má mình. Thiệu Huy rời khỏi môi Anna, lùi về sau, cậu vội vàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Anna.

“Em làm sao vậy?”

“Đến lúc chúng ta thẳng thắn với nhau rồi, anh quen biết Khả Hân phải không?”

Không một tín hiệu báo trước, câu hỏi như sấm sét cứ như vậy giáng xuống đầu Thiệu Huy.

“Anh tiếp cận em là vì muốn biết thông tin về Khả Hân, em nói đúng chứ?”

Thiệu Huy chỉ biết lặng người ngồi nghe Anna nói, từng lớp sự thật mà cậu cố gắng che đậy cứ vậy bị Anna bóc tách ra.

“Anh muốn thông qua em nhắn nhủ gì với Khả Hân thì cứ nói, em cũng hy vọng cô ấy và con gái có thể đoàn tụ với gia đình thật sự của mình. Đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, em không đứng về phía ai cả và cũng sẽ không dính líu đến chuyện này nữa.”

“Anna…” - Thiệu Huy đưa tay ra muốn ôm lấy cô nhưng cuối cùng lại buông xuôi, ngay từ đầu cậu đã biết Anna là người mạnh mẽ kiên quyết ra sao, một khi cô đã quyết định thì cậu không thể thay đổi.

“Em nói với Khả Hân rằng Vĩ Phong đã đến đây rồi, Vĩ Phong vẫn luôn mong chờ ngày được đoàn tụ cùng hai mẹ con họ.”

“Được.” - Anna đứng dậy cấm lấy túi xách của mình chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Ít nhất hãy để anh đưa em về.”

“Anh biết nơi đó anh không thể vào mà.” - Anna cười khổ nói.

Thiệu Huy nhìn theo Anna cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, người lừa dối trước là cậu, người chơi đùa tình cảm trước cũng là cậu vậy nên người bị vứt bỏ cũng là cậu.

Anna về đến biệt thự cũng đã nửa đêm, cô thấy David vẫn đang ngồi ở phòng khách, có lẽ là đang đợi cô.

“Lần nào anh đợi tôi về cũng không phải chuyện vui.”

David nhún vui, anh cũng không biết phản bác như nào, đúng là lần nào cũng không phải chuyện tốt. David nhìn biểu cảm của Anna cũng đoán được vừa xảy ra chuyện gì, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình:

“Trò chuyện chút đi.”

Anna ngồi xuống, lời còn chưa nói nước mắt đã tuôn ra, tất cả sự bình thản và dứt khoát mà Thiệu Huy thấy chỉ là cô cố diễn mà thôi. Để nói lời chia tay đó với cậu trái tim của cô giống như vỡ vụn vậy.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, lúc này chỉ có tôi mà thôi.” - David choàng tay qua vỗ vỗ vai Anna.

Anna giống như người đuối nước vớ được một chiếc phao, cô gục đầu với vai David khóc nấc lên. David cũng chưa bao giờ trải qua trường hợp này, ngoài ngồi yên để cô tựa vào ra thì cũng không biết nói gì.

“Hức… tại sao lại đối xử với tôi như vậy… hức… khó khăn lắm tôi mới yêu một người như vậy.”

“Cô muốn chửi tôi trút giận cũng được, nếu không phải cô xui xẻo làm y tá cho tôi thì cũng không bị kéo vào chuyện này.” - David thật sự thấy áy náy.

Anna ngẩng đầu vậy, hai mắt trừng lớn lườm David:

“Hôm nay anh biết nói chuyện tử tế rồi à? Anh cũng biết tất cả chuyện này do anh mà ra à?”

Nếu anh không bắt Khả Hân làm con tin, không đưa cô sang đây, có lẽ quỹ đạo cuộc đời của Anna cũng không bao giờ giao nhau với bọn họ. Bây giờ dù Anna muốn hay không, cô cũng là con kiến trên cùng một sợi dây với bọn họ.

“David, anh có thể nghe tôi một lần không?” - Anna lau nước mắt, hít sâu một hơi nghiêm túc nói - “Buông tha cho Khả Hân đi, tôi còn buông tay Thiệu Huy được thì anh cũng có thể.”

“Chuyện của chúng ta không giống nhau.”

“Đừng lôi Andrew ra làm cái cớ, nếu anh thật sự muốn, anh có thể buông tay. Tôi yêu quý Khả Hân và Anju cũng không thua gì anh cả và thứ anh cần nhất không phải là họ, anh chỉ cần một gia đình thật sự thôi.” - Anna để những lời này trong lòng đã lâu rồi - “Anh không yêu cô ấy như anh nghĩ đâu.”

“Tôi vẫn muốn nói lại câu đó, sao cô lại thông minh như vậy chứ.” - David lắc đầu cười - “Cô không cần chia tay với Thiệu Huy, với sự thông minh của cô hoàn toàn có thể tự tìm ra một cái kết đẹp cho hai người.”

“Chính anh từng nói với tôi “đau dài chi bằng đau ngắn”, tôi lựa chọn phương án có lợi nhất cho mọi người thôi. Anh đừng tổn thương Khả Hân và người cô ấy yêu thương nữa, Khả Hân đã chịu đủ dày vò rồi, để cô ấy đoạn tụ với gia đình đi.”

Anna biết để ngăn cản cuộc chiến đổ máu sắp tới thì phải thuyết phục được David, chỉ cần David chịu buông tay, mọi người sẽ có được bình yên.

“Anna, tôi có giống là người sẽ tổn thương Khả Hân và Anju không?”

“Anh sẽ không nhưng còn Thiệu Huy, cha của Anju liệu anh có dám hứa sẽ không làm hại họ?”

David bị Anna hỏi đến cứng miệng, chỉ đành tỏ vẻ không hài lòng nói:

“Vốn dĩ là tôi muốn an ủi cô kết quả lại thành cô chất vấn tôi thôi không nói chuyện với cô nữa.”

David đứng dậy đi lên lầu Anna vẫn ngồi đó chưa rời đi, có lẽ cô vẫn cần thời gian để vượt qua cuộc tình với Thiệu Huy.

“Xem ra cô đã chọn phe rồi.” - Henry đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô - “Thật lòng tôi rất vui vì cô đã chọn ở lại.”

“Cậu thích nghe lén người khác nói chuyện sao?”

“Cô khóc lớn như vậy, muốn không nghe cũng không được.” - Henry cười đáp.

“Tôi chọn phe rồi, vậy còn cậu, đã chọn xong chưa? Thời gian sắp tới nếu David và Andrew đối đầu với nhau, cậu sẽ chọn ai?”

“Ai…” - Henry nghiến răng cảm thán - “David nói đúng, cô thông minh quá, tôi cũng không nên nói chuyện với cô.”

Anna cười khổ, ngửa mặt lên nhìn chùm đèn pha lê treo trên cao, nước mắt lần nữa chảy xuống. Dù cô có thông minh đến đâu vẫn chỉ là con cá rơi vào lưới tình, vùng vẫy thoát ra xong lại mắc cạn.

Buổi chiều ngày hôm sau Anna liền tìm Khả Hân nói chuyện cũng đến lúc Khả Hân cần được biết sự thật. Anna nói bảo mẫu trông chừng Anju một lúc, cô kéo Khả Hân vào phòng mình rồi khóa trái.

“Có chuyện gì vậy Anna, cô làm tôi có chút sợ đấy.” - Đôi mắt sưng húp của Anna cùng với vẻ mặt nghiêm trọng này thật sự Khả Hân lần đầu thấy.

“Cô phải thật bình tĩnh để nghe những điều tôi sắp nói.”

“Tôi… tôi bình tĩnh mà.” - Miệng thì nói thế nhưng gương mặt Khả Hân đầy vẻ hoài nghi lo lắng.

“Chồng cô đã đến đây.”

Không biết phải qua bao lâu Khả Hân mới phản ứng lại với câu nói của Anna, cô mở miệng muốn nói gì đó xong cứ khựng lại, một lúc sau cô mới nói được một câu hoàn chỉnh:

“Ý cô là chồng của tôi đã đến Canada sao?”

“Phải, Vĩ Phong đang ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play