Lâm Vĩ Phong không trực tiếp bay sang Canada, anh phải đổi nhiều chuyến bay, đi qua mấy nước trung gian, để đảm bảo lịch trình của anh được bảo mật. Hoàng Thiệu Huy cũng không đến sân bay đón anh mà chờ sẵn ở một địa điểm bí mật.

Thiệu Huy nhìn thấy Vĩ Phong không nhịn được bước đến ôm ghì lấy anh, Vĩ Phong cảm thấy có chút buồn cười, người đáng lẽ phải xúc động phải là anh mới đúng.

“Thời gian qua vất vả cho cậu rồi.”

“Không có vất vả, đừng nói mấy lời khách sáo đó.” - Thiệu Huy xua xua tay, cậu biết người chịu nhiều đau đớn nhất thời gian qua vẫn luôn là Vĩ Phong - “Đi máy bay nhiều cũng mệt rồi, ngồi xuống uống chút nước đi.”

Lâm Vĩ Phong gật đầu, nhìn bàn tay hơi đông cứng của mình, nhiệt độ ở đây thật sự rất thấp, anh nghĩ đến Khả Hân lúc sang đây có lẽ cũng rất khó thích ứng.

“Lạnh à? Để tôi mở máy sưởi.” - Thiệu Huy quan sát thấy môi Vĩ Phong có hơi tái nhợt.

Lâm Vĩ Phong lắc đầu, nghiêm túc hỏi:

“Khả Hân đang ở đâu, có biết cụ thể địa điểm không?”

Hoàng Thiệu Huy lắc đầu, mở ipad lên đưa qua cho Vĩ Phong xem:

“Tôi chỉ có thể khoanh vùng được chỗ ở của mẹ con Khả Hân mà thôi, khu này luôn có người tuần tra hơn nữa còn có để hai chốt bảo vệ.”

Lâm Vĩ Phong phóng to hình ảnh trên màn hình, lúc chưa sang Canada anh vẫn nghĩ chuyện này không khó như Thiệu Huy nói nhưng bây giờ anh đã tận mắt nhìn thấy.

“Cô gái cậu đang dây dưa thế nào?”

Thiệu Huy gãi đầu, không biết phải nói từ đâu:

“Anna là bác sĩ chăm sóc cho mẹ con Khả Hân, cô ấy nói mình là mẹ nuôi của con gái cậu, có vẻ cô ấy và Khả Hân rất thân thiết.”

“Có phải người của David không?” - Lâm Vĩ Phong biết câu hỏi này sẽ khiến cho cả anh và Thiệu Huy đều khó xử.

Đúng vậy, Anna có phải người của David hay không là điều mà Thiệu Huy luôn trăn trở. Nếu Anna thật sự đứng một phe với David thì không còn là Thiệu Huy tổn thương Anna nữa mà là bọn họ sẽ tổn thương lẫn nhau.

“Kệ đi, nếu cô ấy thân với Khả Hân thì tốt rồi.” - Vĩ Phong nhận ra lần này Thiệu Huy thật sự rơi vào lưới tình, anh cũng không muốn khiến cậu thêm phiền não.

“Thật ra tôi vẫn chưa nói rõ với Anna nên Anna không hề biết mối liên hệ giữa chúng ta và Khả Hân. Ngày mai tôi có hẹn với cô ấy, hay là để tôi nói thẳng, bảo cô ấy giúp chúng ta liên lạc với Khả Hân?”

Lâm Vĩ Phong vẫn chăm chú nghiên cứu các thông tin trên màn hình, hỏi:

“Có ổn không?”

“Có gì không ổn đâu chứ.”

“Nói thẳng với cô ấy là từ đầu cậu lừa dối người ta thì có ổn không?”

Hoàng Thiệu Huy ủ rủ cúi đầu, thở dài nói:

“Cậu đừng có nói câu nào cũng trúng tim đen tôi được không, trong ipad có vài ảnh của Khả Hân và con gái cậu đó.”

Lâm Vĩ Phong lấy ví mở ra cho Thiệu Huy xem, trong đó đều là ảnh của hai mẹ con cô được anh in ra để vào. Anh muốn bất kỳ lúc nào cũng có thể ngắm nhìn được cô và con gái, có những đêm dài Vĩ Phong chỉ biết nhờ vài mấy tấm hình ít ỏi này để vượt qua.

“Sớm thôi, gia đình cậu sẽ đoàn tụ.” - Thiệu Huy vỗ vỗ vai bạn mình.

Lúc Hoàng Thiệu Huy còn đang không biết phải mở đầu lời thú tội với Anna như thế nào thì Anna đã nói trước.

“Ngày mai chắc em không đi xem phim với anh được, em phải cùng con gái nuôi đi tiêm phòng.”

Thật ra lần trước lúc cô và David nói chuyện, David đã đề nghị cô hãy nói tin tức này cho bạn trai của cô biết. Lúc đầu Anna không đồng ý, cô không muốn bị cuốn vào trò chơi này, càng không muốn trở thành một quân cờ của anh.

David lại nói anh ta cam đoan không làm hại ai cả, anh ta chỉ muốn giúp những ai quan tâm đến Khả Hân và Anju có thể nhìn thấy được hai mẹ con họ vẫn bình an. Anna nói bản thân sẽ suy nghĩ, cuối cùng cô chọn nói ra, cô biết nguyện vọng của Khả Hân luôn là có thể báo tin bình an cho người nhà.

“Mẹ con bé bận gì sao mà em lại đưa đi?” - Hoàng Thiệu Huy giả vờ vô tình hỏi.

“Không có, tất cả cùng đi, do mũi tiêm lần trước về con bé bị sốt nên lần này em muốn đi theo cho chắc chắn.” - Anna chậm rãi đáp.

Thiệu Huy thầm nghĩ trong đầu đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một để Vĩ Phong có thể gặp Khả Hân hay sao.

“Vậy sao… anh đã đặt vé rồi, hay là em gửi địa chỉ bệnh viện qua cho anh đi. Khi nào em xong việc thì nhắn anh, anh qua đó đón em rồi mình đi xem suất chiếu muộn.”

“Cũng được, lát em gửi anh.”

Ann gật đầu, cô cúi đầu xuống ăn súp, cô không muốn nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Thiệu Huy. Rõ ràng là Anna biết Thiệu Huy cực kỳ quan tâm đến việc cô vừa nói nhưng cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì.

“Chúng ta không biết chắc Lâm Vĩ Phong đã sang Canada chưa, để Khả Hân và Anju xuất hiện công khai như vậy có mạo hiểm quá không?”

Henry biết về cuộc đối thoại của David và Anna nhưng cậu ta không tin David lại có ý tốt đến vậy.

“Lâm Vĩ Phong quá cẩn thận, chúng ta không thể truy vết được anh ta nhưng nếu anh ta đã sang Canada chắc chắn không từ bỏ cơ hội được nhìn thấy Khả Hân. Mạo hiểm một chút cũng đáng.” - David nhún vai.

“Vậy là anh thật sự để Khả Hân và Anju công khai đến bệnh viện?” - Henry muốn xác nhận lại lần nữa.

“Đúng vậy, chỉ cần đảm bảo không có người đột nhiên xông ra gây rối thôi.”

Henry gật đầu đã hiểu, nghĩa là để cho bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy Khả Hân và Anju nhưng đồng thời cũng không cho ai tiếp cận được họ. Nếu ngày mai Lâm Vĩ Phong thật sự đến thì chiêu này của David vô cùng “độc”.

Sau khi nghe Thiệu Huy thông báo có cơ hội nhìn thấy Khả Hân, Vĩ Phong gần như không thể ngủ được. Trời còn chưa sáng anh đã gọi Thiệu Huy dậy cùng đến chỗ bệnh viện chờ đợi Khả Hân nhưng tất nhiên chuyện không hề đơn giản.

Thiệu Huy đã nhận được tin tức từ thuộc hạ báo về là người của David cũng đã bao quanh bệnh viện, Lâm Vĩ Phong không thể cứ ngang nhiên xuất hiện như thế.

“Cậu muốn tôi phải làm gì đây? Không đến đó sao?” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói.

Thiệu Huy biết giờ này mà không để Vĩ Phong đi thì anh cũng bất chấp tất cả đến đó, đành nhẹ giọng nói:

“Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta sẽ đi nhưng phải chuẩn bị trước đã.”

Khả Hân vừa thay tã xong cho Anju, cô bế con bé lên nhìn qua Anna đang đứng ở cửa phòng chờ mình.

“Sao tôi cứ cảm giác hôm nay lạ lạ sao ấy.”

“Không có gì đâu, lần trước cô cũng từng đưa Anju đi tiêm mà, còn đi cùng với…” - Anna mím môi không nói nữa, Andrew là người mà ai cũng muốn tránh mặt dù ở cùng một căn nhà.

Khả Hân càng khẳng định linh cảm của mình không sai sau khi ngồi vào xe. Bọn họ chỉ đi có một chiếc xe, David là người lái, ngoài ra không có thêm chiếc xe nào đi cùng nữa. Bình thường mỗi lần cô và Anju ra ngoài, ít nhất phải có hơn ba chiếc xe chạy trước sau mở đường.

David đột nhiên buông lỏng cảnh giác thế này khiến Khả Hân vô cùng khó hiểu, lúc bọn họ đến trước cổng bệnh viện, cô còn nhìn thấy rất đông người.

“Hình như đang là giờ cao điểm, chúng ta vào luôn không?” - Anna hỏi.

“Vào thôi, tôi đặt lịch hẹn rồi.” - David đáp.

Khả Hân nhớ lần nào cô đến bệnh viện bọn họ đều làm đến mức không còn một người nào. Hôm nay thái độ của David thật sự quá trái ngược, trong lòng cô như có một sự lo lắng vô hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play