Thư ký Khánh mang theo tài liệu đến gõ cửa phòng Lâm Vĩ Phong, không thấy ai trả lời. Cô theo thông lệ cứ trực tiếp đẩy cửa bước vào nhưng cửa vừa mở ra tay cô đã vội rút lại, không khí bên trong phòng đó khiến người ta không rét mà run.

Thư ký Khánh tự ngồi ngẫm lại xem sáng nay có làm gì không vừa ý tổng giám đốc hay không, sao khi chắc chắn nguyên nhân tâm trạng Lâm Vĩ Phong tồi tệ không phải do mình mới dám đẩy cửa bước vào.

“Tổng giám đốc, tôi mang cho anh kế hoạch năm năm của chúng ta ở Canada, anh xem qua có chỗ này chưa ổn tôi sẽ làm việc lại với phòng chiến lược.” - Thư ký Khánh để tài liệu trên bàn rồi vội lùi về sau cách xa đến năm mét.

Lâm Vĩ Phong không ngẩng đầu lên chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lúc ánh mắt anh tràn đầy ý cười lúc lại âm lãnh như muốn giết ai đó. Dù là lúc công ty rơi vào khốn cảnh căng thẳng thì thư ký Khánh cũng chưa từng nhìn thấy anh như thế này.

Một lúc lâu sau Lâm Vĩ Phong mới lên tiếng, anh còn chẳng liếc mắt đến số tài liệu trên bàn:

“Năm năm? Muốn tôi giải thể phòng chiến lược sao?”

“Tôi… tôi ngay lập tức bảo bọn họ làm lại, năm năm đúng là quá lâu, ba năm, tôi sẽ bắt bọn họ rút còn ba năm.” - Thư ký Khánh vội đi đến cầm tập tài liệu đi.

“Nhiều nhất sáu tháng.”

“...” - Thư ký Khánh rất muốn phản bác nhưng lời trong cuống họng không có can đảm bật ra.

Kế hoạch năm năm rút thành sáu tháng, đừng nói là đến khi thực hiện có khả thi hay không chưa biết phòng chiến lược có đủ năng lực để soạn ra hay không. Lâm Vĩ Phong lúc này không quan tâm gì cả, dù là ném tiền qua cửa sổ, đem cả Phong Đỉnh sụp đổ theo thì anh cũng phải dùng cách nhanh nhất để có thế lực ở Canada.

“Vậy nếu anh không còn dặn dò gì khác thì tôi xin phép ra ngoài.” - Nếu còn đứng đây thêm phút nào nữa chắc cô căng thẳng đến ép tiếp mất.

“Cuộc hẹn với công ty vận tải ngày mai hủy đi.” - Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.

Thư ký Khánh nghe anh nói xong, biểu cảm trên mặt thật sự sắp khóc đến nơi:

“Tổng giám đốc, cuộc hẹn này trị giá 100 triệu đô đó, không thể nói hủy là hủy được đâu.”

“Ngày mai anh Vĩ Thành về nước, cô nghĩ tôi nên hủy bên nào?”

“Tất nhiên là cuộc hẹn với công ty vận tải rồi, 100 triệu đô đó có là gì. Anh nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến anh Vĩ Thành, mấy ngày đến anh không đến công ty cũng được, hai anh em anh lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện muốn tâm sự lắm.” - Thái độ của cô thay đổi 360 độ, Lâm Vĩ Thành tất nhiên là quan trọng hơn, mấu chốt là Lâm Vĩ Phong không đến công ty trên dưới công ty đều dễ thở hơn.

Thoáng cái mà Anju đã tròn ba tháng tuổi, bé con đã biết bò quay nôi, còn thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng “ê, a” không biết là ý gì. Thời gian của Khả Hân vẫn là xoay quanh Anju nhưng ngoài cô ra gần đây còn có thêm hai người là Andrew và David.

Bây giờ mỗi lần được bế lên Anju đều cười rất to còn nói “ê, a” mấy tiếng nên Andrew và David suốt ngày tranh nhau bế Anju. Lúc đầu Khả Hân thấy không thoải mái nhưng sau cũng đành chịu, sự yêu thương mà mọi người dành cho con gái cô giống như phước lành ông trời ban tặng vậy, cô đâu thể từ chối nó.

Sức khỏe của Khả Hân cũng khá hơn rất nhiều, vùng bụng cũng không còn đau nữa, cả người cũng đã có thêm chút da thịt. Tuy nhiên chuyện bị chuột rút nửa đêm vẫn không cải thiện được, Khả Hân giật mình tỉnh dậy vì cơn chuột rút, cắn chặt răng không dám phát ra tiếng vì sợ Anju tỉnh giấc.

David nhìn thấy đèn phòng Khả Hân đột nhiên sáng lên không an tâm đi đến gõ cửa, David khẽ đẩy cửa vào. Khả Hân ngồi trên giường ra hiệu “suỵt” với anh. David cẩn thận bước vào, hạ giọng hỏi cô:

“Lại bị chuột rút sao?”

Khả Hân vẫn đang cắn chặt môi, hai mày nhíu chặt gật đầu. David đưa tay ra muốn chạm vào chân cô dù đang đau nhưng Khả Hân vẫn dùng sức di chuyển chân sang chỗ khác, tránh đi bàn tay của David.

David hít sâu một hơi, sắc mặt không được tốt lắm, anh ta dùng cả hai tay giữ lấy cả hai chân cô. Hành động của David có chút thô bạo nhưng chủ yếu là muốn giúp Khả Hân massage bắp chân. Từ khi xem tài liệu và video mà bác sĩ gửi, ngày nào David cũng chăm chú luyện tập nhưng cũng chỉ có thể tự massage cho chính mình, bởi vì Khả Hân sẽ không bao giờ cho anh ta chạm vào.

David biết không thể nào đợi sự đồng ý của cô nữa, tuy là hành động này giống như cưỡng ép vậy nhưng David cũng làm người xấu quen rồi không quan tâm nhiều làm gì. Khả Hân nổi giận vung tay lên đánh vào vai David muốn đẩy anh ta ra nhưng David vẫn chuyên tâm massage cho cô.

“Cô muốn Anju tỉnh giấc sao?” - David nhỏ giọng nói - “Con bé cả ngày này nghẹt mũi, khó khăn lắm mới ngủ được đấy.”

Khả Hân nghiến răng nghiến lợi thu tay lại, David đã đem cả Anju ra nói, cô còn có thể làm gì nữa. Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cô không thể phủ nhận David chỉ massage một chút cơ ở bắp chân cô không còn co lại nữa, cảm giác đau cũng giảm đáng kể.

“Đủ rồi.” - Khả Hân nhanh chóng thu chân lại, nhìn David với ánh mắt đầy phòng bị.

David chỉ biết cười khổ, dù sao thì mục đích của anh ta đã đạt được, chọc giận Khả Hân mà giúp cô có thể ngủ ngon anh ta cũng thấy đáng lắm.

“Việc anh nói sẽ tìm cách truyền thông tin của tôi và Khả Vĩ đến Vĩ Phong thế nào rồi?”

Khả Hân hỏi câu này chính là muốn nhắc nhở David, thân phận của bọn họ, mối quan hệ của bọn họ ngay từ ngày đầu tiên đã không thể cùng một phe.

“Tôi vẫn đang cố.”

David trả lời xong thì đứng dậy, anh ta đi sang nôi của Anju, khẽ hôn lên trán con bé rồi rời khỏi phòng. Khả Hân nheo mắt nhìn theo anh ta, hôm nay cô đã hiểu ra cái gọi là “vẫn đang cố” đó chính là “không bao giờ”. Cô không thể trông chờ vào bất kỳ ai nữa rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Khả Hân và David đang cùng nhau ăn cơm, Andrew thì đang bế Anju đi dạo trong vườn. Sau nhiều lần quan sát, cô có thể tin chắc Andrew sẽ không làm hại Anju, quan trọng là cô không muốn ở gần Andrew, cảm giác rất áp lực nên nếu Andrew muốn chơi cùng con bé, cô sẽ không đi theo.

“Việc học ở trường Y đúng là nặng thật, Anna mấy nay đều kêu gào là không có thời gian hẹn hò. Lúc nãy còn nói cùng chúng ta ăn cơm xong giáo sư gọi lại chạy lên thư viện rồi.”

David gật gù, Henry nói với anh ta người vẫn theo đuôi xe Anna dạo này không thấy nữa. Cũng vì Anna bận rộn mà mấy ngay qua cô và bạn trai cũng không gặp mặt nên Henry chưa thể điều tra thêm.

“Ở tuổi của Anna vẫn quyết tâm đi học như vậy thật sự rất giỏi, học Y so với các ngành khác khó khăn hơn nhiều.”

“Tôi học chuyên ngành Mỹ thuật, có lẽ là do ngành của tôi thuyên về sáng tạo thường thức nên suốt mấy năm ở giảng đường cũng không có gì nặng nề. Gần đây tôi lại muốn học một chút về kinh doanh.”

David giật mình, đây là lần đầu tiên Khả Hân chủ động nói về bản thân cô.

“Tôi không ngờ cô là họa sĩ…”

“Không phải ai học Mỹ thuật cũng là họa sĩ đâu…” - Khả Hân khẽ lắc đầu - “Anh học gì, anh có phải cũng học kinh doanh không?”

“Có học hai năm thôi, nhưng số ngày tôi đến trường chắc chừng mấy tháng.”

“Tôi thật sự muốn học về kinh doanh nhưng vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.” - Lời Khả Hân nói nghe như vô ý nhưng cô đều tính toán cẩn thận.

Cô nhớ lại những lúc bản thân chỉ có thể bất lực đứng nhìn Lâm Vĩ Phong chật vật xoay sở chuyện công ty. Cô cũng nhận ra mình không thể như vậy nữa, trông chờ Vĩ Phong sẽ tìm cô, trông mong David sẽ giúp đỡ, cô đang đặt số phận của cô và cả con gái vào tay người khác.

David gắp thức ăn vào bát Khả Hân, cười nói:

“Cô muốn làm gì cũng được, chỉ cần cô điều dưỡng cơ thể tốt hơn nữa, để tôi tìm lại ít sách hồi đi học cho cô đọc giải khuây.”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh.” - Khả Hân rủ mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play