Anna vừa từ giảng đường đi ra đã nhìn thấy Hoàng Thiệu Huy ở hành lang trường đợi mình. Cô không nhịn được mỉm cười vui vẻ chạy đến bên cậu, Thiệu Huy cũng gian rộng vòng tay ôm lấy Anna.

“Hôm nay học có mệt không?”

“Không có, nhưng mà giáo sư giảng khó quá, em nghĩ mình sắp theo không kịp rồi.” - Anna thở dài.

“Không sao cả, em thông minh như vậy chắc chắn sẽ theo kịp thôi.” - Hoàng Thiệu Huy nắm tay Anna hai người cùng nhau đi dạo ra nhà xe.

“Hôm nay anh không làm việc sao lại đến đón em?”

Hoàng Thiệu Huy đâu thể trả lời công việc hiện tại của anh chính là hẹn hò với em.

“Bận cách mấy anh cũng phải đến đón bạn gái mình chứ.”

Hoàng Thiệu Huy đã đặt trước bàn ở nhà hàng, là phòng đơn để bọn họ có không gian riêng tư. Anna nhìn menu với các món ăn có giá đắt đỏ, nghiêng đầu qua nói nhỏ với Thiệu Huy:

“Chỉ một bữa ăn sao anh lại hoang phí thế?”

“Anh có thể chi trả được, em không cần lo đâu, cứ gọi món thoải mái.”

Anna không tán thành, cô là phụ nữ độc lập cô không muốn phụ thuộc kinh tế vào người đàn ông.

“Ngay từ lúc tụi mình quen nhau em đã nói em muốn chúng ta sòng phẳng mà. Văn hóa ở nước anh có thể là chi tiêu người đàn ông phải gánh phần nhiều nhưng ở nước em thì tất cả đều chia đôi.”

Hoàng Thiệu Huy vươn tay vuốt lọn tóc óng ánh vàng của Anna:

“Anh không muốn em phải nghĩ nhiều như vậy, anh không thể làm gì nhiều cho em cả. Một vào bữa ăn sang trọng thì có là gì, hôm nay anh mời em, hôm khác em mời lại anh là được.”

Hoàng Thiệu Huy càng ngày càng thấy bản thân có lỗi với Anna, vốn nghĩ Anna cũng giống những cô gái cậu thường xuyên tiếp xúc. Có thể dùng tiền bạc trang sức để dỗ dành nhưng Anna không đòi hỏi cũng từ chối những thứ quá đắt tiền mà cậu cho cô.

“Duy nhất lần này thôi đó, em không cho anh tiêu hoang như vậy.”

Anna không biết Thiệu Huy làm công việc gì mà có nhiều tiền như vậy, mấy lần cô thử hỏi nhưng Thiệu Huy đều tránh né, nên cũng biết ý mà không hỏi nữa.

Hoàng Thiệu Huy nghĩ nghĩ một lúc rồi tỏ ra vô tình hỏi:

“Sao anh hay ngửi được mùi phấn em bé trên người em thế?”

“Là của Anju đó.” - Nhắc tới Anju cả gương mặt của Anna cũng trở nên dịu dàng - “Đó là con gái nuôi của em.”

Hoàng Thiệu Huy hai mắt cũng sáng lên, nếu cậu đoán không sai thì Anju chính là con gái của Lâm Vĩ Phong và Khả Hân.

“Em cũng có con gái nuôi sao? Con bé trông như thế nào chắc là cũng đáng yêu như em.”

“Anh chỉ được dẻo miệng thôi.” - Anna lấy điện thoại ra cho cậu xem - “Đây là con gái nuôi của em, càng nhìn càng thích có phải không?”

Hoàng Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào màn hình, đứa bé trong ảnh dù chỉ mới mấy tháng tuổi nhưng cậu có thể khẳng định chắc chắn đây là con của Vĩ Phong rồi.

“Đúng là đáng yêu lắm nhưng sao bé con nhìn không giống người Canada vậy?”

“Bé con và anh là đồng hương đó, càng nghĩ em càng thấy rất trùng hợp.” - Lúc gặp Hoàng Thiệu Huy cô đã cảm thấy duyên phận là chuyện gì đó rất kỳ diệu.

“Hèn chi anh vừa nhìn đã thấy bé con đã thấy quen thuộc rồi.” - Hoàng Thiệu Huy cười nói - “Em có ảnh mẹ của bé con không, có thể cho anh xem không, biết đâu anh có quen biết.”

“Anh dám ở trước mặt bạn gái đòi xem ảnh của cô gái khác à?” - Anna nheo mắt nhìn cậu.

Hoàng Thiệu Huy lắc đầu cười, có cho cậu thêm mấy lá gan cũng không đủ can đảm mơ tưởng đến mẹ đứa trẻ này.

“Em không cho anh xem cũng được, anh không muốn bạn gái mình có nghi ngờ gì đâu.”

Anna nhoẻn miệng cười, cô cảm thấy Hoàng Thiệu Huy chắc chắn trước đây rất phong lưu, bởi câu nào cậu nói ra cũng như ướp đường tẩm mật.

“Em không nhỏ mọn như vậy, cho anh xem này, đây là chị em tốt của em.”

Hoàng Thiệu Huy hít sâu một hơi nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, đó là ảnh Khả Hân bế con gái trong lòng nhưng tại sao lại có David cười dịu dàng đứng bên cạnh vậy? Nếu không biết chắc ai nhìn vào cũng tưởng đây là khung cảnh cả một gia đình hạnh phúc.

“Anh ta… là ai vậy?”

“Là ông chủ của em cũng là cha nuôi của con gái em.”

Cha nuôi… Hai vai Hoàng Thiệu Huy không nhịn được run lên, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? David sao có thể làm cha nuôi của con gái Vĩ Phong và Khả Hân chứ?

“Cha nuôi? Vậy cha ruột đứa bé đâu?”

Anna đối với câu hỏi Hoàng Thiệu Huy không biết trả lời như nào, cô cất điện thoại vào túi, nói lảng sang chuyện khác:

“Em không biết anh cũng thích hóng chuyện vậy đó, cuối tuần anh có phải làm việc không, anh trượt tuyết bao giờ chưa?”

“Chưa…” - Hoàng Thiệu Huy tùy tiện trả lời Anna, trong đầu cậu bây giờ là lượng thông tin quá lớn cần phải xử lý.

“Vậy chúng ta đi trượt tuyết có được không?”

“À…”

Cậu lúc này đến thức ăn trong đĩa cũng nuốt không trôi, cậu không biết đem tin tức này nói lại với Lâm Vĩ Phong như thế nào. Cậu cũng không tin David đột nhiên hoàn lương, nếu anh ta muốn làm người tốt thì phải thả Khả Hân ra chứ.

Không lẽ Khả Hân thay lòng? Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu Thiệu Huy đã bị cậu dật tắt ngay tức khắc, chắc chắn là không có chuyện đó. Ít nhất thông qua hình ảnh và lời của Anna thì hai mẹ con họ vẫn đang sống rất tốt.

Thiệu Huy nhân lúc Anna đi vệ sinh đã lấy điện thoại của cô gửi hai bức ảnh khi nãy vào điện thoại của mình. Cậu cẩn thận xóa dấu vết và đặt điện thoại về vị trí cũ, không để cho Anna có chút hoài nghi nào.

Bình thường Hoàng Thiệu Huy vẫn luôn chạy theo sau xe của Anna đến tận chốt kiểm tra vào biệt thự nhưng hôm nay cậu không có hơi sức làm vậy, cậu còn phải báo tin về cho Lâm Vĩ Phong. Hoàng Thiệu Huy không ngờ điều này lại cứu cậu một lần. Bởi vì hôm nay Henry đã cho người mai phục, nếu có bất kỳ chiếc xe nào chạy theo xe của Anna ngay lập tức vây bắt người.

Thiệu Huy trằn trọc không ngủ được, phân vân không biết có nên nói cho Lâm Vĩ Phong nghe hay không. Cậu ngẫm đi ngẫm lại, nhìn đồng hồ đoán chừng bên Vĩ Phong đang là giữa trưa, quyết định gửi tin nhắn cho anh.

Lâm Vĩ Phong đang ngồi trong công ty, nhận được tin nhắn của Thiệu Huy thì rất bất ngờ. Bởi vì từ khi sang Canada đến nay những lúc cần nói chuyện Thiệu Huy đều trực tiếp gọi điện thoại.

Anh quẹt điện thoại, mở tin nhắn đầu tiên ra, cau mày đọc tin nhắn đầu tiên:

“Tôi có một tin cực kỳ tốt muốn nói cậu nghe nhưng cậu phải thật bình tĩnh.”

Tin tức tốt mà lại cần bình tĩnh, cả người Lâm Vĩ Phong đột nhiên căng thẳng, chắc chắn là liên quan đến mẹ con Khả Hân.

Tin nhắn thứ hai gửi đến, không có chữ gì cả, chỉ có hai bức ảnh. Lâm Vĩ Phong mở bức ảnh đầu tiên lên, đó là ảnh một bé gái nằm ngủ ngoan ngoãn trong nôi, đó là con gái anh sao?

“Con gái của mình…” - Cảm xúc của Lâm Vĩ Phong lúc này vỡ òa ra, đây là lần đầu tiên anh được nhìn con của mình từ khi biết đến sự hiện diện của con bé trên cõi đời này.

Anh vội vàng mở tấm ảnh thứ hai ra xem, đó là Khả Hân, tình yêu của anh, cô đang bế đứa con của hai người, mặc dù cô gầy hơn trước rất nhiều nhưng cô vẫn đang cười rất hạnh phúc. Trái tim anh như co thắt lại, khi nhìn người đàn ông đang đứng cạnh vợ và con anh, tại sao anh ta lại nắm lấy tay của con gái anh còn dám nhìn vợ anh bằng ánh mắt đó?

“David!” - Lâm Vĩ Phong gầm lên, kẻ đã cướp đi mọi thứ của anh, tình yêu của anh, con gái của, sao anh ta lại có thể cười tươi như vậy?

Lâm Vĩ Phong trăm tính ngàn tính cũng không tính ra David đưa Khả Hân đi chẳng phải để uy hiếp anh mà là muốn cướp mất vị trí của anh. Anh ta muốn thay anh chăm lo cho Khả Hân, muốn thế chỗ của anh ở cạnh bé con, hành động này so với giết chết anh còn tàn nhẫn gấp trăm nghìn lần.

Lâm Vĩ Phong vuốt ve gương mặt Khả Hân trên màn hình, không sao cả, anh sẽ không tức giận với cô. Dù cho chuyện gì đã xảy ra ở Canada cũng là lỗi ở anh, là anh đã để mất cô.

“Chỉ cần em bình an, anh sẽ sớm tìm em thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play